Mục lục
Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại St Bernard lại có một nhóm trộm được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy sao?

Dù người khác có tin hay không thì Ninh Tịch chắc chắn sẽ không tin.

Phía dưới, mấy tên áo đen kia cầm súng trong tay, liên tục thay đổi các thủ thế chuyên nghiệp, ánh mắt sắc bén nhanh chóng dò xét cả tòa nhà.

Sau khi lục lọi hết tầng một, có lẽ không tìm được thứ chúng muốn tìm, tên cầm đều giơ ngón trỏ chỉ lên tầng hai, nhẹ nhàng dẫn đầu.

Thấy thế, năm tên áo đen kia cũng gật đầu ra hiệu, đi theo phía sau tên cầm đầu, bước thật chậm lên tầng hai như sợ sẽ làm kinh động đến chủ nhân của tòa nhà này.

Có điều mấy tên này không hề biết, ngay từ khi chúng bước vào, tất cả hành động của chúng đều đã lọt vào mắt của Ninh Tịch.

Vào giờ phút này, Ninh Tịch đã nhận ra mấy tên mặc đồ đen được huấn luyện kĩ lưỡng kia không phải là trộm cướp bình thường, nếu như cô đoán không lầm, hẳn là kẻ thù của người kia, giờ đang muốn tìm cô ấy để trả thù.

Có điều, cảnh này cũng máu chó thật, người kia không ở nhà, ngược lại để cô nằm không trúng đạn thế này.

"Quá đáng, sao lần nào cũng vậy chứ!" Ninh Tịch nghiến răng, chuyện như thế này, trước đây cô cũng từng trải qua hai lần rồi, tính đến ngày hôm nay coi như là ba lần rồi đấy, kẻ thù của người kia quả nhiên là đi đâu cũng có, cứ dăm ba bữa lại kéo đến nhà tính sổ...

...

Ninh Tịch về lại phòng, vắt óc suy nghĩ thật nhanh, chợt, cô cầm lấy mô hình tinh xảo ở trên bàn kia lên, bấm nút bật rồi ném xuống tầng.

Tên cầm đầu theo bản năng kéo cò súng.

Một tiếng nhẹ như muỗi vang lên, thân dưới của mô hình bị bắn một phát nát bét, nửa còn lại rơi xuống trước mặt mấy tên áo đen kia.

"A... Phát súng của anh làm tổn thương đến tình cảm của tôi rồi!" Tiếng của mô hình vang lên.

Mấy tên áo đen trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào một nửa mô hình.

Lúc này, mô hình vẫn lải nhải không dứt: "Người anh em, đạn của cậu được móc ra từ đài hỏa táng à?"

"Đây... sẽ là một cuộc tàn sát đẫm máu cho coi! Chơi một trò ảo thuật trước nhé, cậu thấy thế nào?"

"Chết tiệt!" Tên cầm đầu cau mày sau đó hung hăng giẫm nát vụn cái mô hình cứ luyên thuyên mãi lời thoại kia.

Cùng lúc đó, thân hình Ninh Tịch lướt qua, lộn một vòng cung trên không trung.

Ánh mắt sắc bén, lạnh như băng, cô của lúc này, bất luận là trạng thái hay thần sắc đều như đã biến thành một người khác.

Nếu có người quen với Ninh Tịch có mặt ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, Ninh Tịch lúc này giống như cô của mấy năm trước, đáy mắt lạnh thấu xương, đã không còn mang theo một tia sợ hãi hay phức tạp nào, trong mắt chỉ còn lại sự tính toán tinh vi.


"Rầm!"


Cùng lúc họng súng đen ngòm của cô bắn ra tia lửa đầu tiên, cả tòa nhà truyền ra tiếng vang lớn kèm theo là tiếng kêu thảm thiết của tên cầm đầu.


Tên cầm đầu thở gấp, cả người lảo đảo dội ngược về phía sau, chỉ kịp thở thoi thóp được thêm mấy hơi thì ngỏm, phát súng kia của Ninh Tịch găm đúng vào tim hắn.


Thấy vậy, năm tên còn lại tỏ ra hoảng hốt, mặc kệ tên cầm đầu vừa mới trúng đạn, chúng tự mình tản ra, chạy đi tìm người tới yểm trợ.


Chính vào lúc này, lại có ba tiếng súng nữa vang lên.


(Thấy vậy, năm tên còn lại tỏ ra hoảng hốt, mặc kệ tên cầm đầu vừa mới trúng đạn, chúng tự mình tản ra, chạy đi tìm người tới yểm trợ.


Chính vào lúc này, lại có ba tiếng súng nữa vang lên.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK