Chuyện gì thế này?
Tình huống này... sao như thể cô gái đó có ảnh hưởng rất lớn tới Tiểu Bảo vậy nhỉ? Thậm chí còn lớn đến nỗi Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn rõ ràng không thích cô nhưng vẫn phải kiêng kị.
Chỉ là một diễn viên mới vào nghề thôi mà, sao lại có khả năng tiếp cận được với Tiểu Bảo như thế?
Dù gì cô ta cũng đã nghe ngóng qua, được biết ngay đến bác sĩ tâm lí nổi tiếng toàn quốc như Tần Mộc Phong còn phải bó tay toàn tập với Tiểu Bảo cơ mà...
Đúng lúc này, tại Studio Tắc Linh.
Ninh Tịch vừa tham dự xong một hoạt động quảng bá, tiện đường về Studio một chuyến.
Cung Thượng Trạch, Hàn Mạt Mạt và Kiều Vi Lan đều đang bận rộn. Sau khi Ninh Tịch chào hỏi ba người xong liền gọi Cung Thượng Trạch tới văn phòng riêng.
"Sếp, chị tìm em có chuyện gì?"
"Ừm." Ninh Tịch gật đầu nhìn cậu ta: "Cậu thấy giám đốc Kiều là người thế nào, nói thử xem."
Thượng Cung Trạch có vẻ hơi chần chừ: "Nói thật ạ?"
Ninh Tịch cười bất đắc dĩ: "Tìm cậu tới tất nhiên là muốn nghe nói thật rồi!"
"Được thôi..."
Thượng Cung Trạch khẽ ho một tiếng: "Nói về con người của giám đốc Kiều trước nhé, tính tình lạnh lùng. Mấy ngày vừa qua bọn em hoàn toàn không dám nói chuyện nhiều với cô ấy. Nhưng năng lực nghiệp vụ lại vô cùng chuyên nghiệp, lượng công việc bọn em phải khổ sở mất mấy ngày mới xong thì cô ấy chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể quyết định được rồi. Thế nên mấy ngày cô ấy ở đây, hiệu suất công việc trong Studio của chúng ta nhanh hơn hẳn, trên cơ bản thì mấy đơn hàng đặt sau tuần lễ thời trang cũng đã xử lí gần xong rồi!"
Ninh Tịch nghe vậy liền thở phào. Nhưng, ngay sau đó Thượng Cung Trạch lại chần chừ nói: "Có điều..."
"Điều gì?"
"Có điều... nói thế nào nhỉ, em cứ cảm thấy lòng cô ấy không ở đây. Trừ công việc trong tay ra thì chưa từng thấy cô ấy chủ động làm bất cứ chuyện gì." Thượng Cung Trạch thành thật trả lời.
Ninh Tịch nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài dự liệu: "Cô ấy làm được như thế đã là khó có được rồi."
Dù sao cũng là người giữa đường tạt qua, đối với cô ấy mà nói, đây cũng chỉ là một nhiệm vụ được Tần Sênh Nguyệt giao cho, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại. Ngoài chuyện được phân ra, cô ấy sẽ không làm thêm gì cả, đến đúng thời hạn, cô ấy sẽ lập tức rời khỏi đây.
"Được rồi, đại khái thì chị biết rồi, có thế nào đi nữa thì việc Kiều Vi Lan tới đây cũng giúp đỡ được cho chúng ta rất nhiều, mấy đứa phải vui vẻ mà làm việc với nhau. Còn về studio, chúng ta vẫn phải để tâm nhiều hơn, không thể thấy cổ tới rồi chuyện gì cũng trông mong vào cổ được." Ninh Tịch nói.
Thượng Cung Trạch: "Em biết rồi sếp."
Ninh Tịch đang nói chuyện với Thượng Cung Trạch, điện thoại bỗng vang lên, là Lục Đình Kiêu gọi tới.
Ngay tức khắc, vẻ nữ cường mạnh mẽ của Ninh Tịch lập tức trở nên dịu dàng, ngọt ngào.
Cung Thượng Trạch thấy vẻ mặt này của Ninh Tịch liền đoán ra là ai, thức thời nói: "Sếp, nếu không còn chuyện gì nữa vậy em đi làm việc đây!"
"Được, đi đi!"
Sau khi Thượng Cung Trạch ra ngoài, Ninh Tịch vội bắt máy: "Alo, Boss đại nhân~! Sao lại gọi cho em vào lúc này thế?"
"Đang làm gì thế?" Lục Đình Kiêu hỏi, nói giọng mềm như nước cũng chẳng quá.
"Em đang ở Studio, xem tình hình thế nào thôi ~"
"Nếu không bận thì tới Lục trạch một chuyến được không?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Thật thì cũng không bận... nhưng, sao tự dưng lại bảo em tới đó thế? Hôm nay chẳng phải là tiệc mừng thọ của ba anh à?" Ninh Tịch cau mày, lập tức phát hiện ra chuyện gì đó bất thường: "Có phải Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì rồi không?"