Đêm khuya, tại phòng quan hệ công chúng của Tập đoàn Thịnh Thế.
Lương Phi Tinh đang bị scandal uống rượu lái xe đâm người của Tô Dĩ Mạt làm cho sứt đầu bể trán thì di động cá nhân đột nhiên vang lên.
Ông vốn không nhịn được mà định tiện tay ném đi nhưng khi nhìn thấy rõ tên người gọi tới là ai thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lập tức xoay người ngồi thẳng, luốn cuống tay chân nhận điện thoại.
“Alo, Lục tổng, thật xin lỗi! Chuyện này chúng tôi đang xử lí, chậm nhất là đến tối mai là có thể giải quyết!”
“Chuyện gì?” Đầu bên kia di động vang tới thanh âm hời hợt của một người đàn ông.
“À thì? Chính là chuyện Tô Dĩ Mạt uống rượu… không phải ngài tìm tôi vì chuyện này sao?” Đầu óc Lương Phi Tinh mơ hồ, chẳng lẽ nửa đêm đại Boss gọi tới không phải để hỏi tội sao?
“Không phải.”
Lương Phi Tinh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ông bận đến ngu người rồi, Lục Boss thường không nhúng tay vào công việc của Thịnh Thế. Cho dù lần này có liên quan đến Tô Dĩ Mạt thì trong mắt bọn họ là chuyện lớn nhưng trong mắt Lục Đình Kiêu chỉ sợ còn không để ý tới đi.
Cho nên, lúc này đại Boss đích thân gọi điện tìm ông là có chuyện gì?
Lương Phi Tinh ngày càng bất an: “Vậy ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Trong hai mươi tư giờ khiến Giả Thanh Thanh cút ra giới giải trí.” Lục Đình Kiêu trực tiếp hạ một mệnh lệnh.
“Giả Thanh Thanh? Lục tổng, xin hỏi là Giả Thanh Thanh nào?”
“Tinh Huy.”
Đầu bên kia di động vừa dứt lời, Lương Phi Tinh kinh ngạc, chính là Giả Thanh Thanh vẻ ngoài dung tục nhưng lại được Tinh Huy buff lên thành ‘Đệ nhất mỹ nữ giới giải trí – Giả Thanh Thanh sao?’
Thế mà ông còn tưởng đại nhân vật nào!
Lương Phi Tinh lấy làm khó hiểu nhưng không dám hỏi nhiều thêm một chữ, chỉ đáp: “Vâng thưa Lục tổng, tôi đã biết! Theo tôi biết thì gần đây Giả Thanh Thanh cùng với Tinh Huy đang chèn ép một nữ nghệ sĩ, đối phương cũng không phải người hiền lành, trong tay nắm không ít chuyện xấu của Giả Thanh Thanh, thậm chí còn biết mượn dao giết người, giao bằng chứng cho “đoàn đội bát quái” của công ty chúng ta. Bình thường Giả Thanh Thanh lại đắc tội quá nhiều người, scandal lần này xem chừng cô ta cũng khó thoát thân nhưng muốn ép cô ta rời giới giải trí thì còn cần thêm một cây đuốc!”
“Âm thầm làm việc.” Lục Đình Kiêu dặn dò.
“Dạ, Lục tổng yên tâm!”
Cúp di động, Lương Phi Tinh lập tức đem mọi chuyện trong tay giao cho Phó tổng giám, sau đó tự mình giả quyết công việc Lục tổng giao cho.
Chuyện này thật ra cũng không có gì khó khăn để ông đích thân ra tay thì chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu. Trước mắt thì nghệ sĩ bị Giả Thanh Thanh chèn ép đã hoàn thành 80% công việc rồi, ông chỉ cần kích thêm một mồi nữa là được.
Chỉ có điều là một nghệ sĩ hạng hai như cô ta đã làm cái gì để khiến đại Boss đích thân hạ lệnh phong sát?
Lương Phi Tinh có muốn đoán kiểu gì cũng không đoán được. Mục đích thật sự của Lục Đình Kiêu không phải là Giả Thanh Thanh mà là một người so với Giả Thanh Thanh còn không có danh tiếng bằng, người mà đến tên anh cũng không nhớ được: diễn viên mới Ninh Tịch…
Buổi sáng hôm sau…..
Sau khi tỉnh dậy, Ninh Tịch có chút ngẩn ra, sao cô lại nằm ở Lục gia?
Cô nhớ rõ ràng hôm qua cô với Tiểu Bảo chơi game liên tục hai tiếng đồng hồ. Sau đó mệt quá liền ngủ luôn trên ghế sofa nhà Giang Mục Dã mà.
Đang mơ màng, cửa sổ đầu giường đột nhiên bị đập “Ầm” một cái.
Ninh Tịch sợ hết hồn, vội vàng bò dậy xem chuyện gì xảy ra.
Cô đẩy cửa sổ ra sau đó thấy một cái đầu vàng rực rỡ phía dưới.
Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyến: “Giang Mục Dã, ông làm cái trò gì vậy?”
Một Giang Mục Dã luôn luôn chú trọng hình tượng thì giờ phút này lại vẫn mặc bộ quần áo tối qua, giờ đang nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc tai cũng rối tung, nóng nảy nói: “Ninh Tịch, bà xuống đây cho tôi! Tôi có chuyện tìm bà! Mau lên!”
Ninh Tịch nhức đầu, thở dài. Cô biết ngay mà “con hàng” này mà biết cô ở đây là y như rằng có chuyện xảy ra, mới sáng sớm đã chạy đến đập cửa sổ rồi.