Sau khi Ninh Tịch rời đi, Ninh Tuyết Lạc suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện cho Tô Diễn.
“Diễn, anh có thể đến đón em được không?”
“Xin lỗi Tuyết Lạc, tối nay anh có hẹn rồi, có thể rất khuya mới về được, anh cho tài xế đi đón em được không? Ây… alo?”
Đầu bên kia di động không có tiếng trả lời chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng tiếng khóc bị kìm nén, Tô Diễn vội vàng hỏi: “Sao vậy Tuyết Lạc? Em khóc sao? Có chuyện gì à?”
Ninh Tuyết Lạc nghẹn ngào: “Diễn, em khổ quá… tất cả mọi người đều ghét bỏ em, tất cả mọi người đều chỉ lấy lòng Ninh Tịch với Giang Mục Dã, chẳng có ai nói chuyện với em cả…”
“Lúc nãy em chỉ hỏi thăm một câu xem giữa Ninh Tịch với Giang Mục Dã có chuyện gì xảy ra, nếu như chị ấy cần tiền thì cứ nói với em, đừng làm chuyện điên rồ… Nhưng kết quả là chị ấy lại nói rất nhiều lời khó nghe, còn nói em không xứng quản chuyện của chị ấy…”
Tô Diễn thở dài một tiếng: “Tuyết Lạc, gần đây scandal của Tiểu Tịch với Giang Mục Dã rất nóng, em hỏi như vậy rất dễ khiến cô ấy cảm thấy em đang chất vấn nên Ninh Tịch không vui cũng là điều dễ hiểu! Em còn hỏi cô ấy có cần tiền hay không, đây chẳng phải ý nói là cô ấy nhận tiền của Giang Mục Dã hay sao?”
Không ngờ ngay cả Tô Diễn cũng chỉ phản ứng hời hợt như vậy, Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm: “Diễn, anh thay đổi rồi! Có phải là vì chuyện kia nên bây giờ dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng chỉ tin Ninh Tịch đúng hay không? Không chỉ có việc bị fan chụp ảnh lại, lúc bình thường ở trong đoàn làm phim họ cũng rất thân thiết với nhau, ai mà chẳng biết quan hệ của bọn họ, còn cần em phải nói sao?”
“Tuyết Lạc, không phải là anh thay đổi, mà là lòng dạ của em xảy ra vấn đề, em hiểu lòng người đến như vậy thì tại sao không thể đứng về phía Tiểu Tịch, tin tưởng cô ấy? Dẫu cho cô ấy thật sự có gì với Giang Mục Dã thì đó cũng là quan hệ yêu đường bình thường! Như vậy chúng ta còn phải chúc mừng cho Ninh Tịch!”
“Diễn, em…”
“Được rồi, anh phải làm việc đây! Có gì rảnh rỗi lại nói chuyện với em.”
Lúc Ninh Tịch trở lại phòng, mọi người đã ăn xong đang kéo nhau hát karaoke.
“Đạp gió mây, ta ngửa mặt xông lên,
Đạp gió mây, ta tuyệt đối không nhìn về những gì đã vứt lại sau lưng,
Khoảng trời này ta tự mình đặt luật, hung hãn như ánh mắt chó sói…”
Giang Mục Dã hát xong bài Ngôi Sao Thời Loạn được tất cả mọi người hoan hô, thấy Ninh Tịch quay lại liền vội vàng gọi cô qua hát cùng: “Ninh Tiểu Tịch, mau tới hát! Hát Trời Cao Biển Rộng được không?”
Đây là bài mà mỗi khi đi hát Ninh Tịch đều chọn, mỗi lần đều phải hét cái gì mà tha thứ ta cho ta cả một đời mới thỏa mãn.
Nhưng mà hôm nay Ninh Tịch lại khoát tay: “Để tự tôi chọn!”
“Bà muốn chọn bài nào?” Giang Mục Dã không yên tâm tiến tới, lo cô sẽ chọn một bài nào đó quá khủng bố.
Ninh Tịch chọn xong rồi ngồi dựa vào ghế salon, cầm micro lên bắt đầu hát:
“Mở đèn lên… nhìn căn phòng lớn cùng chiếc giường cô đơn kia, không có gì khác biệt với khi tắt đèn cả… tình yêu trong lòng không cách nào chia sẻ…”
Giang Mục Dã kinh hoàng: “Mẹ nó, Ninh Tịch, bà đổi phong cách quá nhanh rồi đấy, phải hát Animal, Flesh với Toxic mới đúng chứ?”
Ninh Tịch liếc anh ta một cái: “Đây không phải là đi chơi riêng, ông bảo tôi phải hát mấy bài đó ở chỗ như này sao?”
Lúc trước Ninh Tịch hát toàn những bài có lời lẽ không hợp với thiếu nhi, không phải nói chơi cơ mà ba bài kia đúng là ba bài cô hay hát nhất.
Năm đó ở nước M, có một lần cô uống nhiều quá nên hát nguyên bài Flesh* ở hộp đêm, đêm đó hộp đêm huy động gấp ba lượng bảo vệ lên cũng không khống chế được tình hình.
* Flesh: Thịt
Đấy không phải là cách để anh chạm vào trái tim, vào đầu óc, vào tâm trí của em, không chạm vào bất cứ cái gì.
Nó chỉ là cách để em giải phóng những cảm xúc từ sâu thẳm bên trong
Giống như những tia lửa lóe lên trong màn đêm mà em tưởng đó là tình yêu
Chúng ta có thể điên cuồng thêm chút nữa,
Chỉ vui thôi, chỉ cho vui thôi.
Đừng kìm nén nữa mà để nó ra đi.
Hãy siết chặt em lại và đưa em lên đến đỉnh cao sung sướng
Cho tới tận khi anh ra và em cũng ra.
Anh làm em nghiện nó rồi đấy, và em sẵn sàng để thổi tung lên rồi
Đẩy mạnh vào cơ thể em đi, để hàm răng nghiến chặt vào cơ thể em
Cởi bỏ hết tất cả, nếm thử vị thịt tươi nào
Cắn em thật mạnh đi, hãy để răng anh đi sâu vào da thịt em
Vượt qua mọi thứ và nếm vị thịt tươi nào
Giữ chặt em lên tường
Cho đến khi em phải cầu xin, cho em thêm nữa
Hãy khiến em rên rỉ, em thích sự hoang dại đó
Em thích sự hoang dại đó
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn chặt vào cơ thể em
Nắm lấy tay em và giữ chặt nó trên đầu và ấn khuôn mặt em vào giường
Vì em đang gào thét anh yêu à, nên hãy làm em câm lặng đi
Hãy đặt tay anh lên cổ của em và cảm nhận từng hơi thở
Nó giống cò sùng đã lên dây và em đã sẵn sàng bắn ra
Khao khát anh vật lộn với em, đây là sự thống trị vì em cũng bất lực
Em không hay chơi mấy trò đó, nhưng một khi em chơi thì em là một quái vật, vậy nên tốt nhất là anh nên tin là em thích nó
Đẩy mạnh vào cơ thể em đi, để hàm răng nghiến chặt vào cơ thể em
Cởi bỏ hết tất cả, nếm thử vị thịt tươi nào
Cắn em thật mạnh đi, hãy để răng anh đi sâu vào da thịt em
Vượt qua mọi thứ và nếm vị thịt tươi nào
Giữ chặt em lên tường
Cho đến khi em phải cầu xin, cho em thêm nữa
Hãy khiến em rên rỉ, em thích sự hoang dại đó
Em thích sự hoang dại đó
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn chặt vào cơ thể em
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn chặt vào cơ thể em
Nắm lấy tay em và giữ chặt nó trên đầu và ấn khuôn mặt em vào giường
Vì em đang gào thét anh yêu à, nên hãy làm em câm lặng đi
Hãy đặt tay anh lên cổ của em và cảm nhận từng hơi thở
Nó giống cò sùng đã lên dây và em đã sẵn sàng bắn ra
Giữ chặt em lên tường
Cho đến khi em phải cầu xin, cho em thêm nữa
Hãy khiến em rên rỉ, em thích sự hoang dại đó
Em thích sự hoang dại đó
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn chặt vào cơ thể em.