"..." Nghe đến đây, rốt cuộc Ninh Tịch cũng hiểu được ý của anh, trái tim cô bất giác thắt lại.
Lục Đình Kiêu từ từ buông cô ra, đỡ lấy vai cô, để cô nhìn thẳng vào mình, anh nói từng câu từng chữ như muốn khắc vào trái tim cô:
"Ninh Tịch, tôi nói bao điều như vậy, chỉ là để cho em biết, không có bất cứ ai, không có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng tới quyết định của em, chuyện mà em cần suy nghĩ chỉ có một chuyện, đó chính là em có thích tôi hay không."
"Nếu em không có cách nào yêu tôi, vậy tôi sẽ chấp nhận, tôi cũng chỉ chấp nhận một lí do duy nhất này thôi."
"Còn một chuyện nữa, Ninh Tịch, tôi đã là người trưởng thành, tôi có thể chịu trách nhiệm trước tất cả những hành động của mình, bất luận là tôi có làm gì cùng đều xuất phát từ trái tim, tất cả đều là do tôi cam tâm tình nguyện."
"Tuy tôi thích em, nhưng thật sự cũng có thể nói chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì tới em cả, thế nên em hoàn toàn không cần cảm thấy áp lực. Tôi sẽ đợi em, đợi đến ngày em yêu tôi, em có hiểu không?"
"..."
Nghe tới đây, Ninh Tịch cười khổ đỡ trán, ai nói Lục Đình Kiêu không biết nói chuyện, miệng lưỡi tên này có thể đi thi phản biện quốc gia được luôn ấy chứ, câu nào câu nấy đánh thẳng trực tiếp vào chỗ mềm yếu nhất trong tim cô.
Trong lòng, có một âm thanh, một lời hồi đáp cứ vang vọng lại...
Lục Đình Kiêu...
Thật ra anh không cần đợi...
Vì tôi đã yêu anh từ lâu rồi!
Chỉ là, cô vẫn không đủ mạnh mẽ để có thể thắng được tất cả những chuyện đã xảy ra năm ấy.
Nếu nói cho anh biết toàn bộ sự thật, nói cô đã từng bị ***** ***, còn sinh ra một đứa bé bị chết, tất cả cũng chỉ cần một câu, rất đơn giản.
Nhưng điều mà cô không thể chấp nhận được chính là việc cô phải đối mặt sau khi anh biết được những sự thật này.
Dù cho cô tin rằng Lục Đình Kiêu có thể hào phóng đến nỗi ngay đến chuyện này anh cũng không bận tâm, nhưng làm gì có ai nguyện ý mang bộ mặt bẩn thỉu nhất của mình bày ra trước mặt người mình yêu cơ chứ?
Chỉ tưởng tượng thôi cô đã không thể chấp nhận được rồi...
Người đàn ông trước mắt cô quá quá tốt, anh nên có được những thứ tốt đẹp nhất, có được người con gái tốt nhất làm vợ...
Nhưng khi cô nghĩ đến đây, trong giây phút đó, tận sâu trong trái tim mình, Ninh Tịch bỗng dâng lên một cảm giác và suy nghĩ xung động chưa từng có!
Phải, người đàn ông trước mắt cô nên có được những điều đẹp đẽ nhất!
Vậy, tại sao cô lại không thể trở thành điều đẹp đẽ nhất ấy?
Tốt đẹp đến nỗi rồi sẽ có một ngày cô có thể thắng được quá khứ, chiến thắng được sự tự ti trong lòng, tốt đến nỗi có thể sánh vai cùng anh!
Cô không muốn mình là sự uy hiếp của anh, hơn thế nữa, cô muốn trở thành chiếc áo giáp che chở cho anh!
"Ninh Tịch... Ninh Tịch?" Lục Đình kiêu hơi lo lắng nhìn cô gái đang trì độn không mở miệng nói câu gì trước mặt mình.
Bên tai truyền tới âm thanh ấm áp khiến Ninh Tịch giật mình hoàn hồn lại, đôi con ngươi phát ra ánh sáng chưa từng có: "Phải, Lục Đình Kiêu, tôi hiểu rồi!"
Lục Đình Kiêu giật mình nhìn vào ánh mắt đang sáng long lanh của cô, con tim rung động, tuy không biết cô đang nghĩ gì lúc này, nhưng vẫn bị tâm trạng của cô cuốn hút: "Phải."
Sau khi nghĩ thông, Ninh Tịch cảm thấy mình như được sinh ra lại một lần nữa, trong cuộc đời cô, ngoài ước mơ của cô ra, cô lại có thêm một chuyện vô cùng đẹp đẽ nữa đáng để cố gắng vì nó rồi!!!
Trước khi đại não kịp phản ứng lại, Ninh Tịch đã nhanh chóng lao tới ôm chầm lấy Lục Đình Kiêu, chỉ là một cái ôm thật nhẹ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thôi...