"Căn cứ vào lộ trình đi lại, ít nhất cậu còn sáu tiếng đồng hồ nữa."
Lục Đình Kiêu nhắc nhở, sau đó liền định tắt điện thoại, kết quả người phía bên kia vội ngăn lại nói: "Đợi đã... ừ hứ... cô gái này trông quen quen... sao giống Tiểu sư muội của tôi thế nhỉ...? Đệch! Hình như là Tiểu sư muội thật! Tiểu sư muội mặc đồ nữ? Boss ~ cầu trực tiếp bản live HD!!!"
Lục Đình Kiêu không chút do dự trực tiếp ngắt video...
Sau khi dập điện thoại lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vì camera ở khoảng cách xa nên không nghe thấy tiếng, vậy nên không có cách nào biết họ đang nói gì, chỉ là, từ thần thái của Ninh Tịch có thể thấy, hình như cô cự tuyệt rồi.
Sau đó hai người đột nhiên lao vào đánh nhau, đánh vài chiêu lại dừng lại nói chuyện...
"Nếu nó có liên hệ với muội thì phải nói cho huynh biết ngay đấy." Cuối cùng Đường Dạ vẫn nói một câu.
Khụ, biết ngay Nhị sư huynh là chân ái của huynh mà...
"Vâng." Ninh Tịch gật đầu, sau đó không biết nói gì nữa: "Nhưng muội phải liên lạc với huynh thế nào? Số điện thoại của huynh muội không gọi cũng không nhắn tin được!"
Đường Dạ: "Huynh sẽ cấp quyền cho muội nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhắn được một tin thôi."
"..." Ninh Tịch đúng là cạn lời, liên lạc với huynh còn khó hơn cả liên lạc với thủ tướng đấy.
Nói xong, Đường Dạ mang trợ thủ rời đi.
Khi cánh trực thăng bắt đầu chuyển động, Ninh Tịch theo bản năng cầm lấy chân váy tránh bị tốc.
Đường Dạ nhìn chằm chằm cô dò xét như thể đang nhìn sinh vật kì lạ nào đó.
Ninh Tịch bị nhìn đến phát sợ: "Đại sư huynh, huynh đang băn khoăn chuyện gì vậy?"
"Tiểu sư muội, muội đúng là con gái thật à?"
Mặt Ninh Tịch lập tức đen như đít nồi: "Đại sư huynh, huynh không thấy câu này của huynh fail à? Đã Tiểu sư muội rồi còn là nam được chắc?"
Cô gái trước mặt môi đỏ răng trắng, mặc một chiếc váy liền thân hồng nhạt, mái tóc dài khẽ tung bay, tuyệt đối là một cô gái không thể gái hơn, lại còn đẹp đến kinh diễm.
Nếu như không phải trước đây có người nào đó từng cho anh xem ảnh Tiểu sư muội mặc đồ nữ, chắc vừa rồi anh căn bản không thể nhận ra cô gái trước mắt mình chính là Đường Tịch.
Phút cuối, Đường Dạ thu ánh mắt lại: "Đi đây."
Nói xong vừa bước một bước, không biết nghĩ gì lại quay lại: "Không suy nghĩ thêm một chút sao?"
Dù sao cũng nhiệm vụ cấp S nên tận tâm chút vậy.
Ninh Tịch còn tưởng Đường Dạ muốn nói cái gì cơ ai ngờ vẫn là câu đó, cô lảo đảo suýt ngã chỏng vó, cảm thấy thật sa mạc lời: "Khỏi, cảm ơn, muội vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa!"
Đường Dạ gật đầu, cảm thấy cô nói có vẻ cũng có lí.
Thấy Đường Dạ cuối cùng cũng chịu đi, Ninh Tịch mới thở phào một hơi, ai ngờ Đường Dạ lại nói: "Satan cho huynh chuyển lời tới muội."
Tim Ninh Tịch chạy thẳng lên cuống họng, cả người dựng hết cả lông lên: "Gì?"
"Một tháng sau, Philadelphi, gặp nhau chỗ cũ." Đường Dạ nói xong, cũng chẳng đợi Ninh Tịch nói thêm gì, lên trực thăng rời đi.
Trực thăng từ từ cất cánh, gió lớn cuồn cuộn...
Ninh Tịch đứng giữa gió cát, mặt đầy bi thương!
Mẹ nó! Còn tưởng thoát được kiếp nạn này! Kết quả vẫn còn nghiệp chướng chờ phía sau...
Cái kiếp đào hoa này, có cần ghê gớm đến thế không?