Muỗi đốt gì chứ!
Cô đi quán bar! Quán bar đó nha! Làm sao có thể bị muỗi đốt?
Boss đại nhân! Sao ngài lại có chỉ số thông minh cùng khả năng suy luận cao như vậy chứ?
Nhưng cô cũng không thể trắng trợn nói cho anh đây là dấu hôn đúng không?
Kế hoạch thất bại, Ninh Tịch đau lòng đến không muốn sống nữa.
Lúc này Lục Đình Kiêu mới buông tờ báo xuống, đứng dậy mở ngăn kéo dưới tủ tivi lấy một cái tuýp nhỏ màu trắng ra.
Ninh Tịch cảnh giác ngẩng đầu lên, anh zai, anh muốn làm cái gì?
“Loại thuốc này rất hiệu quả với những vết côn trùng cắn.” Lục Đình Kiêu vừa nói vừa mở nắp, bóp một ít ra bàn tay xoa xoa, sau đó bàn tay ấm áp đó áp thẳng lên cổ cô.
Trong nháy mắt, bị lòng bàn tay ấy đụng vào, Ninh Tịch giật bắn lên như bị điện giật: “Tôi… tôi tự làm!”
“Đừng động, trên tay tôi toàn thuốc.” Lục Đình Kiêu quát bảo cô ngừng lại, ngón tay hơi ráp dịu dàng xoa trên cổ cô, xương quai xanh rồi sau lưng, còn ấn nhẹ để thuốc ngấm vào. Nét mặt anh rất nghiêm túc, cẩn thận, giống như đang làm chuyện gì vĩ đại vậy.
Bởi vì loại thuốc kia mà mỗi chỗ Lục Đình Kiêu chạm vào đều có một cảm giác mát lạnh nhưng bên dưới lớp da lại dần dần cháy lên một ngọn lửa.
Một lúc lâu sau, Lục Đình Kiêu cũng bôi xong: “Sao rồi?”
Ninh Tịch hồi phục tinh thần, sờ chỗ bị muỗi đốt rồi chớp mắt một cái, sau đó kinh ngạc nói: “Thật thần kỳ! Hết ngứa luôn rồi! Đây là thuốc gì? Làm sao có hiệu… quả…”
Mới vừa nói xong Ninh Tịch lập tức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Mẹ kiếp! Thế mà cô lại lỡ miệng rồi!
Xem ra dự cảm lúc trước của cô vô cùng chính xác. Cô thua đến thê thảm…
Ninh Tịch giống như con mèo bị thua trận, ủ rũ cúi đầu, bất mãn làu bàu: “Lục Đình Kiêu… tôi uống rượu…”
“Thỉnh thoảng uống một lần cũng không sao, tôi sẽ giúp em giấu không cho Tiểu Bảo biết.”
“Tôi đi quán bar…”
“Ừ, chú ý an toàn là được.”
“Tôi đi cả đêm không về!!! Lục Đình Kiêu, anh không tức giận chút nào sao?” Ninh Tịch rốt cuộc cũng nổi giận.
“Em hy vọng tôi tức giận?” Lục Đình Kiêu hời hợt nói, ánh mắt âm trầm nhìn cô.
Ninh Tịch trợn trắng mắt: “!!!” Phản lưới nhà rồi!
Lục Đình Kiêu giúp cô lấy xuống một cọng cỏ dính trên tóc: “Tôi đã nói từ trước, em có thể coi đây như nhà của mình.”
Nói tới đây Lục Đình Kiêu dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Thật ra thì, tôi cũng không hy vọng em nửa đêm một thân một mình chạy tới mấy cái nơi như hộp đêm với quán bar như thế… bởi vì tôi sẽ lo lắng mà mất ngủ… Nhưng mà tôi tôn trọng tự do cá nhân của em.”
“…” Phốc! Ninh Tịch trúng một mũi tên, mũi tên của thần Cupid.
A a, trận chiến này không đánh được.
Thực lực quân địch quá mạnh!
…..
Tuần tiếp sau đó, Ninh Tịch liên tục chạy tới quán bar nhưng lại chả có tác dụng gì.
Điều duy nhất ảnh hưởng là…
Do cô liên tục thu thập hết mấy thằng cha cặn bã nên khắp các quán bar đều bắt đầu giới nghiêm, gặp người đẹp là đều phải tra xét.
Ài…. Thật là chả có chuyện gì thuận lợi.
Rốt cuộc Ninh Tịch cũng hơi yên tĩnh lại, cũng chưa quên chính sự – chuyên tâm cùng tiểu Bảo chơi khắp nơi, gần như là đi hết cả Đế Đô.
Thu hoạch lớn nhất thời gian này chính là được ở cạnh cô nên tính cách của Tiểu Bảo ngày càng sáng sủa, không còn sợ ra cửa, ngoại trừ vẫn không nói lời nào với hơi hướng nội thì gần như đã giống những đứa trẻ bình thường khác.
Quá tốt…
Như vậy lúc cô rời đi cũng có thể yên tâm rồi!