"Tôi đã sớm nói với cô, nhanh chóng công bố thân phận của Tiểu Tịch đi. Trước kia thì Tiểu Tịch du học ở nước ngoài thì thôi, bây giờ nó về rồi, vừa vặn hôm nay mọi người cũng có mặt đông đủ, cô lập tức công bố với tất cả mọi người rằng, Tiểu Tịch là người của Ninh gia chúng ta!"
Trang Linh Ngọc hoảng sợ: "Cái gì? Ba, chuyện này tuyệt đối không thể! Con không đồng ý!"
Vẻ mặt kia giống như thể Ninh Tịch là một con rắn rết cực kì đáng sợ khiến người ta chán ghét.
Nếu là trước đây, thậm chí là lúc cô vừa mới về nước mà thấy vẻ mặt như thế của mẹ ruột chắc chắn sẽ đau đến xé lòng nhưng hiện tại thì chẳng sao cả...
Ninh Thiên Tâm không biết những thay đổi trong tâm tình của Ninh Tịch những năm gần đầy, cô yêu thương siết chặt lấy tay của Ninh Tịch.
Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch nhoẻn miệng cười với cô.
Nụ cười đó giống như ánh nắng mặt trời buổi sớm mai, vừa dịu dàng rực rỡ lại khiến lòng người cảm thấy vui tươi...
Đây là phản ứng mà Ninh Thiên Tâm hoàn toàn không ngờ tới, khiến cho cô ngây ngẩn mất một lúc.
Ninh Trí Viễn với Trang Linh Ngọc nói mấy câu thì sau lưng đã có một đám người bước đến, là Ninh Diệu Hoa, Ninh Tuyết Lạc và Ninh Diệu Bang, còn có hai đứa con ngoài giá thú của ông ta.
Trừ bỏ người vợ của Ninh Diệu Bang gần đây có chút căng thẳng với ông ta ra, thì mọi người của Ninh gia coi như có mặt đông đủ.
"Chuyện gì đây? Đang êm đang đẹp sao lại cãi nhau?" Ninh Diệu Hoa cau mày hỏi, vừa nhìn thấy Ninh Tịch thì lập tức trầm mặt: "Sao mày lại tới đây?"
Ông ta còn đang nghĩ đang êm đang đẹp sao vợ mình lại cãi nhau với ba, quả nhiên mỗi lần con nhãi này xuất hiện thì chẳng có chuyện gì tốt!
Trang Linh Ngọc vừa thấy chồng thì lập tức tiến lên, vội vàng mở miệng: "Diệu Hoa, anh mau khuyên ba đi, ba muốn công bố thân phận của Tiểu Tịch vào hôm nay!"
Ninh Diệu Hoa nghe vậy lập tức cả kinh: "Sao mà thế được? Ba, có phải ba hồ đồ rồi hay không? Chết tiệt, có phải con ranh kia lại nói gì với ba không?"
Ánh mắt Ninh Diệu Hoa như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Ninh Tịch.
Ninh Trí Viễn dùng sức dậm mạnh cái gây ba toong: "Anh đừng có hắt nước bẩn lên người Tiểu Tịch, đây là ý của tôi, anh thử nói tôi nghe có chỗ nào không được?"
"Chính là... có chỗ nào không ổn vậy, chẳng lẽ Ninh Tịch không phải con của anh sao?" Ninh Diệu Bang đứng sau lưng sợ thiên hạ không loạn mà nói bóng gió.
Cái giọng âm dương quái khí của ông ta chọc Ninh Diệu Hoa nổi giận: "Mày câm miệng cho tao! Chỗ này không có chuyện của mày!"
Thái độ phách lối của Ninh Diệu Hoa lại kích thích Ninh Diệu Bang, ông ta trầm mặt nói: "Anh Cả, lời này của anh tôi không thích nghe, tôi cũng là một thành viên của Ninh gia, tại sao không có chuyện của tôi?"
Mẹ kiếp! Chỉ là được quản một cái công ty nhỏ thôi có gì mà hơn người, cũng chẳng phải đã lấy được mẩu cổ phần nào! Trước mặt nhiều người thế mà còn dám to mồm!
Nhưng mà ai bảo hắn có con gái tốt chứ! Vì hắn ta mà kéo nhiều hợp đồng vậy còn chưa tính lại còn tìm về một thằng con rể tốt như vậy! Chẳng lẽ lời Long đại sư nói là thật, Ninh Tuyết Lạc thật sự là phúc tinh của Ninh Diệu Hoa?
Chết tiệt! Rốt cuộc Ninh Diệu Hoa có cái vận cứt chó gì mà nhận sai con gái lại còn ôm về được cục vàng.
May mà con ruột của hắn ta là một đứa không ra hồn, Ning Diệu Bang chỉ mong Ninh Tịch trở lại quậy cho Ninh Diệu Hoa chảy máu đầu mới được! Đầu năm nay được xem không ít kịch hay, vừa nghĩ tới đã thấy hưng phấn rồi!