Uy nghiêm của Boss đại nhân mất hết rồi…
Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ liếc cô một cái: "Em cho rằng anh có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của anh sao?"
"Được rồi được rồi! Biết anh hi sinh nhiều lắm rồi…"
Đang nói chuyện với Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch thấy Tiểu Bảo giật váy cô, hơn nữa còn đang ngẩng đầu lên giương đôi mắt to tròn hơi lạc lõng nhìn cô.
"Làm sao thế bảo bối?" Ninh Tịch vội vàng hỏi.
Lục Đình Kiêu lườm con trai, sau đó nhắc nhở: "Tai."
"Hửm? Tai làm sao?" Ninh Tịch sửng sốt, sau đó nhanh chóng bắt kịp phản ứng, dở khóc dở cười sờ tai sói của bánh bao nhỏ: "Bảo bối của mẹ cũng thật đáng yêu."
Bánh bao nhỏ híp mắt cảm thụ cái vuốt ve của cô Tiểu Tịch, à không là mẹ Tiểu Tịch, cuối cùng cũng được thỏa mãn rồi.
"Bảo bối có đói bụng không? Bên kia có bánh ngọt, để mẹ đi lấy cho con!"
Cô bé quảng khăn đỏ - Ninh Tịch vui vẻ đi tới chỗ bánh ngọt, đang muốn lấy một chiếc bánh ngọt Brownie thì đột nhiên một thứ gì đó đánh mạnh về phía cô, đẩy cô qua một bên, là thằng nhóc gấu - Tôn Tráng Tráng vừa rồi mới ức hiếp Tiểu Bảo, thằng bé với tay cầm lấy bánh ngọt mà cô định lấy, nhét hết vào miệng.
Không chỉ thế, trong tay nó còn cầm một chiếc túi, đang ra sức hốt hết bánh ngọt trên khay vào trong túi của mình...
Bên kia đã có phụ huynh bất mãn: "Ôi này, con cái nhà ai thế? Cha mẹ không quản lí à! Mang hết đồ ăn đi thì chúng tôi ăn cái gì?"
"Con nhà tôi đấy, làm sao?" Một người phụ nữ hơi mập mạp đi tới, vẻ mặt yêu chiều nhìn thằng nhóc kia: "Đồ ở đây không phải để người ăn à? Đâu có quy định ai ăn nhiều ai ăn ít! Con nhà tôi cường tráng thế này đương nhiên là phải ăn nhiều như thế rồi!"
"Vậy cũng không thể lấy nhiều thế chứ, hơn mười chiếc, nó có thể ăn hết chỗ đó sao?"
"Bà đừng có quản con tôi ăn hết hay không, bà là người lớn sao lại so đo với trẻ con như thế? Chẳng qua chỉ lấy mấy chiếc bánh ngọt mà thôi?"
"Đây không phải là chuyện mấy chiếc bánh ngọt, con bà…"
Vị phụ huynh kia vốn còn muốn cãi mấy câu, gấu bố đã hung ác đi tới khiến phụ huynh kia chỉ đành ôm tâm lí "thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện" không nhiều lời nữa…
Sự việc ngắn ngủi này trôi qua rất nhanh, sau đó giáo viên tổ chức sắp xếp các trò chơi và chương trình văn nghệ giao lưu khiến cho mọi người đều rất vui vẻ.
Tiết mục cuối cùng là giải thưởng bình chọn xem tiết mục hóa trang được ưa thích nhất hôm nay!
Dường như không phải so nhiều, nhà Ninh Tịch đã trở thành người chiến thắng với số phiếu áp đảo.
Lục Đình Kiêu hi sinh nhiều như thế, không đoạt được giải thì đúng là không còn gì để nói nữa rồi!
"Mọi người hãy cùng chúc mừng bạn Lục Kình Vũ và bố mẹ của bạn ấy nào! Hôm nay ba người hóa trang thật đáng yêu nhưng phần thưởng của chúng tôi cũng đáng yêu không kém đó, mọi người có đoán được nó là gì không? Hãy để tôi mở ra cho mọi người xem nhé!"
Giữa sân khấu có một hộp quà cực lớn, giáo viên kéo chiếc nơ bướm bên trên ra.
Dưới đài, Ninh Tịch còn kích động hơn mấy bạn trẻ, nhón mũi chân trông chờ.
Cuối cùng, chiếc hộp cũng được mở ra, là một con gấu bông cực lớn, còn lớn hơn cả người Ninh Tịch nữa.
Mắt Ninh Tịch lập tức sáng lấp lánh: "Ôi ôi! Đáng yêu quá!"
Tiểu Bảo nhìn con gấu lớn kia, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của mẹ Tiểu Tịch thì cũng rất vui vẻ.
Nhìn vợ và con vui vẻ như thế Lục Đình Kiêu sờ lên bộ quần áo lông trên người, bỗng cảm thấy ngày hôm nay cũng khá là đáng giá.