"Vậy đệ đi hỏi Đại sư huynh?" Phong Tiêu Tiêu bắt đầu đẩy nồi.
"Sao mà Đại sư huynh nói cho đệ được! Tam sư tỷ, van cầu tỷ đó! Giúp đệ một tay đi! Đệ biết tỷ hiểu đệ nhất mà!"
Phong Tiêu Tiêu tỏ vẻ không chịu nổi: "Đệch, đệ học cái chiêu này ở đâu hả? Mặc đồ con gái thôi mà ngay cả tính cũng đổi luôn rồi hả? Khó trách trước kia bảo đệ mặc đồ nữ cho xem một chút thì sống chết không chịu! Nếu bị cái đám sói đói trong tổ chức nhìn thấy thì khác nào dâng mỡ miệng mèo chứ!"
"Đâu có đâu, Tam sư tỷ, đệ chỉ làm thế này với tỷ thôi!"
Phong Tiêu Tiêu bó tay: "Được rồi được rồi, thua đệ rồi, tỷ có thể điều tra giúp nhưng đệ cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, đệ cũng biết người kia có bối cảnh sâu cỡ nào rồi đấy. Cơ mà muốn điều tra thì đệ cũng phải cho tỷ một phương hướng chứ?"
Ninh Tịch suy nghĩ một chút, dùng ngón tay viết ba chữ lên lòng bàn tay Phong Tiêu Tiêu.
Phong Tiêu Tiêu cau mày: "Lục Đình Kiêu... Là bá chủ nền thương nghiệp Trung Quốc?"
Ninh Tịch gật đầu: "Đúng, đệ muốn biết Satan có quan hệ gì với người này không."
"Sao hai người này lại có qua lại được? Còn nữa, đệ với Lục Đình Kiêu này có quan hệ gì?" Phong Tiêu Tiêu khó hiểu.
Ninh Tịch nhìn trái nhìn phải sau đó nói: "Không có quan hệ gì, đệ bây giờ đang làm việc cho một chi nhánh của tập đoàn Lục thị, anh ta là ông chủ của đệ!"
"Chỉ như thế?" Phong Tiêu Tiêu híp mắt, tỏ vẻ không tin.
Lúc này cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi: "Tiêu Tiêu! Đi thôi! Mau nói lời tạm biệt với tiểu bạch thỏ của cô đi! Chúng ta còn có nhiệm vụ!"
Vẻ mặt Phong Tiêu Tiêu đầy tiếc nuối: "Xin lỗi bé yêu nha, tỷ phải đi đây!"
Ninh Tịch cũng luyến tiếc không thôi: "Tỷ nhớ cẩn thận nha!"
"À à đúng rồi, còn có một chuyện vô cùng quan trọng, chờ một chút!!!" Phong Tiêu Tiêu vừa bước chân vào trực thăng thì lại thò đầu ra. Cô lấy điện thoại ra tách tách chụp Ninh Tịch một cái: "Ha ha ha ha ha ha ha... Tiểu sư đệ mặc đồ nữ, nhất định phải cho mấy sư huynh xem!"
Ninh Tịch câm nín: "..."
Chỉ là mặc đồ nữ thôi mà... cần phải thế sao?
Đám người Phong Tiêu Tiêu rời đi, đội trưởng Buddy cùng Lão Đại Củi Mục mới nơm nớm lo sợ chui ra.
"Ngài.. ngài quen cô gái kia?" Buddy kinh hoàng.
Zeus cũng ngạc nhiên không thôi: "Ngài gọi cô ta là Tam sư tỷ! Nếu tôi nhìn không nhầm thì cô gái kia là sát thủ trên bảng Pandora..."
Mục đích đã hoàn thành, Ninh Tịch cũng không muốn ở lại đây nữa, tối nay cô đã bị dày vò đủ lắm rồi, mặc kệ hai người kia trực tiếp quay lưng rời đi.
Zeus vội vàng đuổi theo la lớn: "Lão Đại!! Ngài định đi đâu?"
Ninh Tịch lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống: "Ông kêu ai là Lão Đại hả?"
"Đương nhiên là ngài!"
"Hả?"
Zeus quỳ một chân xuống, trịnh trọng nói: "Ngài đã cứu tôi, còn giết Jeffrey, tôn chỉ của Solomon là kẻ mạnh làm vua, chỉ có ngài mới có tư cách làm Lão Đại của Solomon!"
A ha ha, người mạnh làm vua? Ông sao???
Ninh Tịch ngáp một cái: "Xin lỗi, tôi từ chối."
Nói xong cũng không để ý Zeus ở phía sau thuyết phục cô như thế nào, quơ quơ tay rời đi...
Trở lại khách sạn.
Ninh Tịch tắm rồi nằm bẹp trên giường, rõ ràng cơ thể đã rất mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ chút nào, trong đầu đều là tiếng súng nổ và mùi máu tanh, thậm chí là cảm giác sợ hãi rằng mình vẫn còn chìm xong cuộc sống đó...
Ninh Tịch vò vò đầu, xoay người bật dậy. Cô liếc nhìn thời gian trên di động, lúc này ở Trung Quốc chắc là ban ngày.
Vì vậy Ninh Tịch mở wechat, chọn tên liên lạc Lục cải xanh rồi gửi một tin nhắn qua: [Boss đại nhân, tôi dành được quyền làm người đại diện cho hãng nước hoa Noble!]
Gửi xong, đang muốn đặt di động xuống thì 'đing' một tiếng, đối phương đã trả lời lại: [Chúc mừng]
Nhìn hai chữ kia, Ninh Tịch có cảm giác được trở về nhân gian trong nháy mắt.
Rất nhanh đối phương lại gửi thêm một tin nhắn: [Chưa ngủ hay là thức dậy sớm?]
Ninh Tịch tất nhiên không dám nói là cả đêm cô không ngủ liền trả lời: [Là dậy sớm, lát nữa phải đi đến studio thương lượng cụ thể chi tiết với đạo diễn ~]
[Lúc nào về?]
Ninh Tịch thành thật báo cáo: [Nếu thuận lợi thì mất hai ngày là quay xong, quay xong rồi tôi muốn đi dạo phố mua chút đồ cho nên chắc là ba ngày sau sẽ về, chị Chi Chi có việc ở công ty nên ngày mốt sẽ đi trước.]
[Ừm, đã biết, cố gắng lên]
Nhắn qua nhắn lại một hồi Ninh Tịch cũng có chút buồn ngủ, nhân thời gian trước khi đến giờ làm việc thì tranh thủ ngủ một lát...