Sau khi Tiểu Bảo đến đây Ninh Tịch mua rất nhiều đồ ăn, nguyên liệu và gia vị xếp đầy trong tủ. Nhờ phúc của Tiểu Bảo mà bây giờ muốn làm một nồi lẩu chẳng khó khăn gì.
Lục Đình Kiêu tự nhiên nhận lấy rau trong tay Ninh Tịch mang đi rửa, Ninh Tịch nhìn anh một cái rồi giúp anh xắn tay áo lên.
Lục Cảnh Lễ: "..."
Cảnh Lễ đáng thương cảm thấy mình "sáng quá" nên ngoan ngoãn ra phòng khách xem tivi.
Thức ăn được làm xong rất nhanh, tiếng nước lẩu sôi lục bục cùng mùi hương mê người tỏa ra trong không khí khiến người ta muốn dùng cả mười ngón tay để ăn.
Lục Cảnh Lễ cũng không nhẫn nại được nữa, bò tới nhìn nồi lẩu một bên đỏ - một bên trắng đục mà ngẩn người: "Ý, Tiểu Tịch Tịch làm lẩu uyên ương à?"
"Anh Hai anh không thể ăn cay." Ninh Tịch vừa xếp bát đũa vừa thuận miệng đáp.
"A!" Lục Cảnh Lễ cắn đũa, đôi mắt xoay tít: "Tôi nói này Tiểu Tịch Tịch! Có phải cô thích anh tôi không?"
"Khụ khụ khụ..." Ninh Tịch nhất thời bị sặc nước bọt, suýt nữa tự cắn vào đầu lưỡi mình, hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Nói linh tinh cái gì thế!!!"
"Ai bảo cô tốt với anh tôi như vậy!" Lục Cảnh Lễ làu bàu.
"Chả lẽ nhân viên quèn không được lấy lòng ông chủ sao? Động cái não của anh một tí đi được không hả? Lần sau còn dám nói tôi ngấp nghé Boss đại nhân thì coi chừng tôi dần anh ra cám đấy!" Ninh Tịch lập tức chứng minh sự trong sạch, sau đó nịnh bợ đưa một đôi đũa cho Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, anh đừng nghe anh ta nói bậy! Sự trung tâm của tôi với anh có thiên địa chứng dám, tuyệt đối không có ý đồ bất lương."
Lục Đình Kiêu nhận lấy đũa, nhìn cô một cái: "Cho phép có."
Lục Cảnh Lễ: "Phụt..."
Ninh Tịch: "..."
Cắm mặt vào ăn một hồi, Lục Cảnh Lễ hài lòng sờ cái bụng tròn vo, cuối cùng cũng có sức mà bát quái: "Tiểu Tịch Tịch, có thể hỏi cô một vấn đề hay không?"
"Anh muốn hỏi cái gì?"
"Cái đó... cảm giác của cô... với Tô Diễn là gì?"
Cánh tay Lục Đình Kiêu đang gắp thức ăn cho Ninh Tịch dừng lại một chút.
"Cảm giác gì?"
"Chính là cô còn có tình ý vất vưởng gì gì đó với tên đó hay không ý! Nếu không thì người ta nói rõ vậy làm gì!"
Ninh Tịch liếc Cảnh Lễ một cái: "Anh cảm thấy có thể có à?"
Lục Cảnh Lễ cắn đũa: "Sao mà không thể chứ? Mỗi tình đầu... là mối tình khó quên nhất, là mối tình ghi lòng tạc dạ không phải sao?"
Nói xong còn sâu xa liếc anh Hai một cái, Ninh Tịch chính là mối tình đầu của anh Hai đó!
Sao ai cũng nghĩ cô còn tình cảm với Tô Diễn cơ cứ? Ninh Thiên Tâm cũng vậy, Lục Cảnh Lễ cũng thế!
Ninh Tịch cắn một miếng khoai tây, bất mãn nói: "Trái đất lớn như thế thì thiếu zai đẹp sao, tôi cũng chẳng phải cô bé chưa biết sự đời năm đó, sao cứ phải bám mãi một cái cây? Tôi đã có người mình thích từ lâu rồi!"
Vừa dứt lời, không chỉ Lục Cảnh Lễ mà ngay cả Lục Đình Kiêu cũng thẳng lưng.
Tất nhiên Lục Cảnh Lễ sẽ không bỏ qua cơ hội thăm dò, lập tức đưa đẩy: "Quả thật trước đây có nghe cô nói qua, vậy người kia rốt cuộc là ai? Trông thế nào, có đẹp trai không? Đẹp trai hơn tôi không? Rốt cuộc là loại đàn ông nào có thể khiến "anh Tịch" vừa ý vậy? Nói mau nói mau!"
Nhìn bộ dạng phấn khởi của Lục Cảnh Lễ, Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyến: "Cho tôi nghĩ một chút..."
"Nhanh lên nhanh lên!"
Lục Đình Kiêu trầm mặc ngồi tại chỗ, đột nhiên không muốn nghe tiếp nữa, mặc dù biết rõ câu trả lời đối với anh chính là một lưỡi dao sắc bén nhưng mà lại chẳng có cách nào rời đi.