"Không sao không sao, chị Tịch mau đi đi! Ông nội quan trọng hơn! Tự chúng em về cũng được mà!"
"Được, hai người cẩn thận nhé."
"Bà chủ cũng đừng gấp quá, trên đường nhớ lái xe cẩn thận một chút!"
"Được, tôi biết rồi!"
.....
Chào Cung Thượng Trạch với Hàn Mạt Mạt xong, Ninh Tịch lập tức chạy tới bệnh viện mà bác Ngô đã nói.
Cô vừa lái xe vừa gọi cho bác Ngô hỏi rõ tình hình: "Bác Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày trước tôi còn gọi cho ông nội cơ mà, không phải ông vẫn khỏe sao?"
Bên kia di động, bác Ngô thở dài một tiếng: "Ôi, lão gia không muốn tiểu thư nghĩ nhiều đó thôi, tình hình trong nhà chắc tiểu thư cũng biết. Đại thiếu gia thì chỉ một lòng nghĩ về đứa con nuôi kia, mà hai đứa con gái của Nhị thiếu gia thì cả ngày cứ làm ầm cả lên!"
"Lão gia đợi nhiều năm như vậy cũng không đợi được một người chắt thừa kế huyết mạch, tuổi thì càng ngày càng lớn, tâm bệnh cũng càng ngày càng nặng."
"Thật ra thì chuyện khiến lão gia không an tâm nhất là tiểu thư đó, Tâm tiểu thư ít nhất còn có bên nhà ngoại che chở, nhưng tiểu thư thì sao chứ? Lão gia chỉ sợ sau khi ngài ấy đi thì một mình tiểu thư bơ vơ một mình không chỗ nương tựa."
"Lúc trước ngài ấy luôn muốn tác hợp tiểu thư với vị Tịch thiếu gia kia cũng chỉ vì muốn sau này tiểu thư có chỗ mà dựa vào..."
Ninh Tịch lẳng lặng nghe những lời này mà trong lòng trống rỗng.
.....
Lúc Ninh Tịch chạy đến, Ninh Diệu Hoa, Trang Ling Ngọc, Ninh Tuyết Lạc, Ninh Diệu Bang thậm chí cả Tô Diễn cũng đã có mặt ở đó.
Vẻ mặt Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc khá nghiêm trọng, Ninh Tuyết Lạc thì khóc sưng cả hai mắt, đang yếu ớt dựa vào lòng Tô Diễn.
Trái lại, vẻ mặt Ninh Diệu Bang lại chẳng có vẻ gì là bi thương, ông ta nhìn chằm chằm Ninh Diệu Hoa khinh bỉ nói: "Giả bộ cái gì mà giả bộ! Cả lũ các người đều mong cha chết đi! Cha vừa chết thì Ninh gia chẳng phải thuộc về các người rồi sao!"
"Câm miệng! Đây là lời mà con người sẽ nói sao? Ba đã như thế rồi mà mày vẫn còn nói như thế!" Ninh Diệu Hoa nổi giận nói.
"Tôi làm sao? Chẳng phải tôi nói trúng tim đen mấy người rồi à? To mồm cái gì? Anh dám nói trong lòng anh không nghĩ như vậy sao?"
.....
Hai bên đang tranh cãi đến long trời lở đất, cuối hành lang truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
"Lại một người nữa tới tranh gia sản!" Ninh Diệu Bang hừ lạnh một tiếng.
Thấy Ninh Tịch, trong mắt Ninh Tuyết Lạc xẹt qua một tia cảnh giác.
Hiện tại trở ngại lớn nhất trọng việc cô ta thâu tóm Ninh gia chính là lão già cố chấp kia, chỉ cần Ninh lão gia tử không còn nữa thì quyền định đoạt Ninh gia sẽ rơi vào tay Ninh Diệu Hoa. Không còn Ninh lão gia tử luôn nghiêng về phía Ninh Tịch nữa thì Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc nhất định sẽ đứng về phía cô ta, như vậy thì Ninh gia khác nào vật trong túi cô ta rồi!
Còn về phần Ninh Diệu Bang không đỡ nổi một đấm với Ninh Thiên Tâm nhu nhược kia thì không có gì đáng ngại, Ninh Trí Viễn tuyệt đối không thể giao công ty vào tay loại người như vậy!
Bây giờ Ninh Tuyết Lạc chỉ sợ... nhỡ đâu một khắc trước khi chết, Ninh lão gia tử nhất thời xúc động đem hết cổ phần công ty giao vào tay Ninh Tịch... vậy thì mọi chuyện coi như xong rồi!
Dĩ nhiên khả năng này rất nhỏ, hơn nữa Ninh Diệu Hoa cũng tuyệt đối không để yên nếu chuyện này xảy ra.
Lấy tính cách của Ninh lão gia tử thì đoán chừng sẽ cho Ninh Tịch một ít cổ phần để đảm bảo cô ta không cần lo cơm áo...
Mặc dù không cam tâm để Ninh Tịch cầm cổ phần ăn hoa hồng nhưng mà để cô ta làm một cổ đông nho nhỏ nhìn mình điều hành công ty cũng không tệ...