Khán giả cũng không phải người ngu, một nửa rạp xem đến nửa chừng đã không chịu được nữa mà đứng dậy bỏ về.
Còn dư lại một nửa số khán giả thì phần lớn đều đang ngồi phỉ nhổ bộ phim.
"Mợ... đây là cái khỉ gì vậy? Chủ đề thanh xuân là cứ nhất định phải có cảnh phá thai, ngoại tình rồi bạn thân phản bội, nam chính cặn bã hay sao? Chẳng có tí mới mẻ nào cả? Tôi không dám tin đây là tác phẩm của Trần Miên nữa đấy!"
"Còn Giang Mục Dã kia bị Mã Cảnh Đào nhập à? Sao lại diễn không có tâm chút nào thế hả! Vốn là coi bộ phim gần đây của cậu ta thì thấy có sự tiến bộ rất lớn, nên thành ra tôi cũng khá trông đợi vào bộ phim này..."
"Hoàn toàn không thể hiểu nổi bộ phim này muốn nói cái gì nữa, nam chính càng ngày càng khốn nạn, chỉ vì không quên được tình đầu mà khiến nữ chính phải phá thai, nữ chính mất máu nhiều đến nỗi suýt mất mạng cũng thờ ơ không thèm quan tâm là sao? Đây còn là con người à?"
"Tôi thấy thật thất vọng! Tại sao Mục Dã lại nhận bộ phim như thế này... dẫu cho có cái mặt của cậu ấy "gánh team" thì tôi cũng sắp không xem nổi nữa rồi!"
...
Nghe mọi người anh một câu tôi một câu mà chửi bới bộ phim, vẻ mặt của Giang Mục Dã lúc này không cần nhìn cũng đủ biết là khó coi tới mức nào.
Ninh Tịch cũng không nói gì, chỉ vỗ vai anh chàng một cái coi như an ủi.
Phim sắp kết thúc, khán giả cũng sắp tức giận đến cực điểm.
"Rác rưởi! Đúng là phí tiền của ông đây! Tôi cứ tưởng cái bộ phim từ đầu đến cuối đều là cái mặt thớt của Tô Dĩ Mạt là tệ lắm rồi, không ngờ bộ này còn soán ngôi của nó nữa chứ!"
"Tôi thấy kịch bản bộ phim này nhất định có vấn đề, từ đầu tới cuối toàn ngược là ngược, đệch mợ, tới lúc này rồi mà nam chính vẫn khốn nạn thế này thì tôi chắc chắn phim này không có hậu rồi..."
"Đậu má, tôi về sẽ lên Douban1 đánh giá 1 sao cho coi!"
1Douban: một trang chia sẻ và xếp hạng chất lượng uy tín.
...
Cuối phim, trái tim của nữ chính cuối cũng chết và lựa chọn rời khỏi cái nơi đau thương này. Nam chính thì uống say khướt mướt, sau đó lảo đảo đi tới một ngôi mộ.
Trên căn bản thì ai cũng biết nhất định những lúc như này trời sẽ đổ mưa...
Quả nhiên trong phim đổ mưa thật, nam chính quỳ xuống trước bia mộ, sau đó chuyển cảnh vào một đoạn phim nói về kí ức.
Đến đoạn này Ninh Tịch hơi ngồi thẳng lên một chút, ôi mẹ ơi, chờ cả nửa ngày cuối cùng cũng đến cảnh của con...
Trong một căn phòng bệnh, mối tình đầu của nam chính đã đến lúc hấp hối.
Trên người cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng tinh khiết dựa vào lòng ngực của một cậu con trai. Mái tóc dài đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tái nhợt. Cô gái ấy mang một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời buổi sớm mùa đông, đôi mắt sạch sẽ như không vương chút bụi nơi trần tục, thật giống như là một thiên sứ xảy chân rớt xuống thế gian này.
Cái vẻ đẹp vừa yếu ớt vừa thuần khuyết này lại hình thành nên một sự so sánh vô cùng đối lập, thậm chí là tàn nhẫn.
Trên màn ảnh rộng, khán giả vốn còn đang bận phỉ nhổ lại bị hình ảnh này làm cho bất ngờ, không kịp đề phòng mà phát ra một tiếng hít khí lạnh...
Mối tình đầu của nam chính hoàn toàn không lộ diện trong suốt bộ phim, thậm chí còn chưa bao giờ thấy mặt cho nên khán giả cũng không có cảm giác gì với nhân vật này.
Cho đến tận phân đoạn này, khán giả mới bắt đầu hiểu ra lí do vì sao mà qua nhiều năm như vậy nam chính vẫn giữ khư khư mối tình đầu tiên như vậy.
Bất kì một người đàn ông nào nếu đã từng yêu một người phụ nữ như này, chỉ sợ rằng trái tim đã hoàn toàn không thể trao cho bất cứ ai khác.
Dần dần, cô gái trên màn chiếu từ từ khép đôi mi lại, một khắc đó, trên khuôn mặt cô vẫn còn vương lại nụ cười mỉm đầy hạnh phúc và tình yêu trong sáng dành cho chàng trai đó, cảnh tượng này đẹp đến không giống thuộc về nhân gian.