Chỗ này thoáng đãng, xe của Lục Đình Kiêu không có chỗ che lấp chỉ có thể đậu rất xa.
May mà Lục Cảnh Lễ luôn mang theo một cái máy ảnh bỏ túi nhỏ như một con ruồi, còn có chức năng hồng ngoại, có thể chụp vào ban đêm. Anh ta điều khiển cái máy ảnh bay đến trên đầu Ninh Tịch.
“Há há há há…. em đã bảo anh là mang em theo nhất định có ích chưa!” Lục Cảnh Lễ đắc ý đến cái đuôi cũng vểnh lên tận trời.
Trên màn hình thu được hình ảnh, Ninh Tịch đang nằm trên thảm cỏ dưới bầu trời đêm, trong miệng lặp đi lặp lại câu nói: “Muỗi ơi mau tới cắn ta đi…”
“Chị dâu uống say rồi sao? Tự dưng lại chạy tới đây cho muỗi cắn?” Lục Cảnh Lễ câm nín.
Lục Đình Kiêu không nói gì, tựa như chẳng cảm thấy kì quái chút nào, toàn bộ chú ý của anh đều đặt lên cô gái trong màn hình.
Hơi rượu bốc lên hai mắt Ninh Tịch díp lại, có chút buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng thì phía sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó, tiếng vo ve phiền nhiễu của những con muỗi cũng biến mất, thân thể bị gió đêm thổi lạnh bỗng thấy ấm áp.
Một khí tức quen thuộc bao bọc lấy cô, trong nháy mắt sự cố gắng chống lại cơn buồn ngủ cũng tan thành mây khói.
Bởi vì vẫn luôn một thân một mình, cho nên từ trước tới nay đều không dám say hoàn toàn.
Nhưng ở vào lúc cô còn chưa nhận ra, lại có một người có thể khiến cô yên tâm mà say.
Lục Đình Kiêu giúp Ninh Tịch đuổi muỗi, cởi áo khoác xuống đắp lên người cô, sau đó vòng một tay đỡ mặt cô tránh cho những lá cỏ đâm phải.
Cô gái nhỏ đang túm chặt áo của anh, ngủ rất say. Mặc dù gương mặt được trang điểm rất đậm nhưng vùng giữa hai lông mày vẫn có chút ngây ngô như một đứa trẻ, khiến người khác không nhịn được mà đau lòng.
Lúc Ninh Tịch tỉnh lại thì chân trời đã hiện lên ráng bạc, một giờ đã trôi qua, lúc này là 5h30.
Cô chỉ mị mắt một hồi thôi mà cư nhiên lại ngủ lâu như thế?
Ninh Tịch phủi mông bò dậy, nhìn nhìn trên người mình phát hiện chẳng có mấy vết muỗi cắn, hơi thất vọng một chút nhưng mà cũng đủ dùng rồi.
Cô còn tưởng mình ngủ lâu như thế nhất định sẽ bị muỗi cắn đến sưng cả người nhưng nếu thế thì có vẻ hơi lố, lố quá hiệu quả cũng không tốt.
Còn có một điều rất lạ là, trời đang vào thu, lại còn ở bên bờ sông mà cô ngủ một giấc dài như thế lại chẳng thấy lạnh tí nào, cả người rất ấm áp.
Chắc là do uống rượu?
Nửa tiếng sau, Ninh Tịch về nhà họ Lục.
Vừa đúng 6 giờ, trong phòng khách, Lục Đình Kiêu vẫn như hàng ngày dùng bộ dạng như lão cán bộ lâu năm mà ngồi đó uống trà đọc báo.
Đến đây mọi chuyện vẫn thuận lợi.
“Chào buổi sáng, Lục Đình Kiêu!” Ninh Tịch vào nhà, chủ động chào hỏi.
“Chào buổi sáng, đã về rồi đấy à.” Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên từ trang báo.
Ninh Tịch âm thầm quan sát biểu tình của Lục Đình Kiêu, sau đó bi thương nhận ra muốn quan sát biểu cảm của một khuôn mặt liệt đúng là khó.
Bởi vì đa phần chả có chút biểu cảm gì, bây giờ cũng vậy.
Ninh Tịch vẫn chưa từ bỏ ý định, đặt mông ngồi đối diện với Lục Đình Kiêu còn cố ý sờ cổ một cái.
Sát như thế chắc có thể thấy rõ ha?
Quả nhiên ánh mắt của Lục Đình Kiêu dừng lại trên cổ của cô, nhìn vào những dấu đỏ mập mờ trên da thịt Ninh Tịch, sau đó nhíu mày càng sâu.
Ninh Tịch làm bộ như không phát hiện, ngáp một cái: “Mệt quá, mệt chết tôi!”
“Sao trên người lại bị muỗi đốt thành như vậy?” Lục Đình Kiêu hỏi.
“Phốc… khụ khụ…” Ninh Tịch thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.
Có nhầm hay không?
Dưới tình huống cô ăn mặc như vậy đi hộp đêm tới sáng mới về mà trên người lại xuất hiện dấu vết mập mờ, không phải là nên liên tưởng đến dấu hôn sao?