Tiếp sau đó, người mẫu đầu tiên bước lên sàn.
Là một bộ váy xòe dạ hội kinh điển màu đỏ, phong cách hoa lệ mà chói mắt, như thể thứ đang mặc trên người không phải là váy mà là ráng nắng chiều đỏ rực cuối chân trời, chi tiết trên váy vẫn sử dụng những yếu tố phục cổ văn hóa Trung Hoa mà Cung Thượng Trạch am hiểu nhất như mây lành thêu tay.
Cho dù là vô cùng bắt mắt nhưng vì đã có sự xa hoa đến cùng cực mà Đới Uy mang lại vừa nãy, thế nên trong thoáng chốc không hề có sự kinh ngạc trầm trồ mà thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
Vốn dĩ tất cả mọi có mặt ở đây đều liếc một cái rồi khịt mũi coi thường, nhưng khi chiếc váy bước ra khỏi bóng tối tiến ra ánh sáng phô diễn toàn bộ diện mạo của nó thì lại khiến người ta không cách nào rời mắt!
Ngay cả Ninh Tịch cũng kinh ngạc đến ngẩn người: "Tại sao lại như thế này!!!"
Sáu tác phẩm mà Cung Thượng Trạch mang đi tham dự cuộc thi lần này vẫn là những thiết kế trước đây, không hề thay đổi, bao gồm: Ráng Chiều, Cực Quang, Mưa phùn, Sóng Biển, Rừng Tuyết và Sao Trời. Bộ sưu tập này sử dụng sáu yếu tố của thiên nhiên làm chủ đề, phối kèm thêm các họa tiết truyền thống phục cổ phụ trợ.
Nhưng mà, điểm đặc biệt là mỗi một bộ váy đều có những vết cháy với mức độ khác nhau…
Những vết cháy đó không những không mang lại cảm giác khiếm khuyết mà ngược lại nó còn phô diễn ra vẻ đẹp hoa lệ cực kì đặc biệt của sự suy tàn một cách bất ngờ, chỉ trong thoáng chốc đã cướp đi mọi ánh nhìn!
Phải mất một lúc lâu sau, tất cả mọi người có mặt ở đây mới sực tỉnh, ngay sau đó đám phóng viên dường như hoàn toàn dựa vào bản năng nhạy bén mà hướng ống kính về phía sân khấu.
"Ô… có phải thẩm mỹ của tôi có vấn đề không nhỉ? Tại sao tôi lại cảm thấy cái váy đỏ bị cháy ấy lại đẹp thế nhỉ! Cảm giác như thể một cô công chúa sa cơ mà vẫn cao quý ấy!"
"Cái váy đuôi màu xanh dương đó cũng đẹp thật đấy! Phần đuôi bị cháy nhưng lại khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ một cách thê lương! Nhìn vào là liên tưởng đến nàng tiên cá!"
"Thật đặc biệt! Rốt cuộc làm thế nào mà nghĩ ra được vậy?"
.....
Càng ngày càng có nhiều ánh mắt hướng về sân khấu, trong ánh mắt của từng người đền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một lát sau, màn hình lớn mới dần dần hiện lên chủ đề của tác phẩm tham gia dự thi này - Niết Bàn.
"Kỳ diệu! Thật sự là quá kì diệu!" Một vị trong ban giám khảo kích động đến nỗi đứng bật dậy.
"Quả thực là một ý tưởng sáng tạo rất tuyệt vời, hình như đã rất lâu rồi không nhìn thấy một tác phẩm có hồn như thế này!"
"Ha ha, cái gã tân binh này to gan thật đấy! Nhưng mà tôi thích!"
...
Bởi cách xử lý mấy chiếc váy như vậy khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào sự tinh diệu trong ý tưởng sáng tạo của chủ đề này, mà không có ai để ý đế yếu tố truyền thống của nó cả.
Lúc này, Ninh Tịch khó mà hình dung nổi sự chấn động trong nội tâm của mình, thảo nào tay của Cung Thượng Trạch lại bị bỏng, cậu ta thế nhưng lại….
Phải có bao nhiêu quyết tâm mới có thể tự tay đốt đi tâm huyết nửa tháng của mình?
Kiểu hồi sinh từ chỗ chết như thế này, quả không hổ với định nghĩa của chủ đề mới: Phượng Hoàng Niết Bàn - Dục Hỏa Trùng Sinh1.
1Sống lại từ trong lửa.
Người dẫn chương trình trước kia cũng xuất thân là một nhà thiết kế, anh ta nhìn chăm chăm vào tác phẩm cuối cùng một hồi lâu mới sực tỉnh nhớ ra công việc của mình, khẽ húng hắng một tiếng: "Tiếp sau đây, xin mời phần đánh giá của ban giám khảo!"
Soạt soạt soạt, các giám khảo lục tục giơ thẻ điểm lên.
Vị giám khảo thứ nhất: 10 điểm!
Vị giám khảo thứ hai: 10 điểm!
Vị giám khảo thứ ba: 10 điểm!
.....
Điểm 10 liên tiếp nối đuôi nhau cho đến vị giám khảo cuối cùng, người nổi danh với kỹ thuật thêu, nhà thiết kế đứng đầu Trung Quốc - Khúc Quan Dương.
Tác phẩm vừa nãy của Đới Uy, người cho điểm kém nhất chính là ông ta, ông ta đảm nhiệm vị giám khảo thứ sáu, có tiếng là hà khắc nghiêm nghị nhất trong giới chưa lần nào cho điểm tối đa cả!
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào tay Khúc Quan Dương.
Sau một hồi dày vò chờ đợi, cuối cùng thì ông ta cũng từ từ giơ lên tấm bảng - 10 điểm!!!