Mọi người chỉ cho là anh em nhà này đang chơi đùa mà thôi, không thể nào là thật được…
Lại nói tiếp, tình cảm hai anh em họ cũng thật tốt đi, cũng chỉ có Lục Cảnh Lễ dám cùng Lục Đình Kiêu chơi đùa kiểu này!
Mọi người đều cảm khái, chỉ thấy Lục Cảnh Lễ đã tung ta tung tăng mà chạy tới đầu kia mở bài 《 lốc xoáy 》, sau đó hưng phấn mà thúc giục Lục Đình Kiêu nói, “Mau mau mau chọn người đi! Không hát thì uống rượu! Một trong ba ly cũng không thể thiếu!”
Lúc này, đoạn nhạc dạo của bài hát đã vang lên…
Lục Đình Kiêu hơi hơi ngồi dậy, cánh tay hướng tới bàn trà với qua.
Xem ra là muốn uống rượu.
Mọi người đều có dự kiến chung như vậy, nhưng mà, giây tiếp theo, chỉ thấy ngón tay Lục Đình Kiêu tránh ly rượu trên bàn, mà là cầm lấy cái micro bên cạnh…
Ách!!! Lục Đình Kiêu chuẩn bị làm gì vậy?
Cơ hồ tất cả mọi người đều hơi thẳng người lên, sau đó, vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn xuống phía dưới, Lục Đình Kiêu “phong khinh vân đạm” đem microphone kia, đưa tới tay Ninh Tịch..
Ninh tịch: “……???” Hả? Ý gì đây? Đại ma vương điên rồi sao! Thật sự muốn hát à? Hơn còn chọn nàng cùng hát?
Lúc này, những người khác cũng đều sắp điên rồi!!!!!!!!!!
Ninh Tịch!!!
Lục Đình Kiêu như vậy là có ý gì?
Đây là muốn hát, hơn nữa còn có ý chọn Ninh Tịch cùng hát sao?
Mọi người cằm đều muốn rớt xuống, khúc nhạc dạo kết thúc, Lục Đình Kiêu tùy ý mà dựa vào trên sô pha, thoáng giơ micro lên, môi mỏng khẽ mở, “Nhìn em, những đường con uyển chuyển ấy, tại chỗ chuyển lại chuyển đọa tiến phong mắt nhạc viên, Vạn vật trên đời, coi em là tâm mà chuyển động, chính anh, vì em mà đứng lại…”
(Vì bài hát không tìm được, câu hát này ta để nguyên bản, có thể hơi khó hiểu)
Trong phòng, đàn violon khàn khàn trầm thấp vang lên……
“Trời ơi! Đây… đây là Lục tiên sinh đang hát sao? Lỗ tai tôi cũng muốn mang thai luôn rồi!”
“Giọng nói quá dễ nghe mà! Có phải nguyên âm hay không vậy”
“Không có không có! Thật là Lục tiên sinh hát mà! Woa, Lục tiên sinh ca hát giọng hát lại gợi cảm mê người như vậy! Nghe thêm một lát, ta muốn ngất xỉu luôn rồi!”
“A a a hát rồi! Không phải nói sẽ không biết hát sao? Thì ra lại hát tốt đến như vậy! Kỳ thật ta còn tưởng rằng Lục tiên sinh tính cách như vậy, chắc sẽ không biết hát đâu! Sự thật chứng minh, tôi quá ngây thơ rồi!”
……
Mắt thấy phía dưới chính là giọng nữ, Ninh Tịch bởi vì thất thần chậm mất nửa nhịp, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cầm lấy microphone tiếp lời——
“Vượt qua lý tính, vượt qua tự nhiên, giấu ở thượng đế, để anh đến bên em…… Cho dù yêu anh yêu anh đến từng mảnh nhỏ, vẫn em yêu anh, rơi xuống đất, như anh, hóa thành bột phấn, không ai có thể ngăn cản, ngăn cản em yêu anh… đến đây, đến đây hòa tan vào trong em đi!”
Cùng với giọng ca của Ninh Tịch vàng lên, trong phòng lại vang lên một trận la hét chói tai.
Giọng nữ mềm mại lưu luyến, âm cuối giống như mang theo sự quyết tâm…
Ninh Tịch nhìn thì giống như đang hát rất bình tĩnh, kỳ thật trên mặt cũng có chút nóng lên.
Mẹ nó! Cái gì mà “Đến đây hòa tan vào trong em đi”!
Hát đến câu này mặt nàng đã là đỏ bừng rồi!
Lục Cảnh Lễ đáng chết!
Đương nhiên, câu này của bài hát cũng là bình thường thuần khiết, không có gì đen tối cả, nhưng là, những người ở đây, có người nào thuần khiết sao?
Kế tiếp là hợp xướng, Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch thanh âm cùng nhau vang lên: “Tới ôm ta, tạo thành lốc xoáy, cuốn lên kia, hôn nồng nhiệt bỏ qua vạn phong ba phía sau lưng…”
Ninh Tịch: “Yêu anh, còn nhiều hơn vũ trụ…”
Lục Đình Kiêu: “Anh yêu em, cũng là nhiều như vậy...”