“Hở… cái gì…?”
Ninh Tịch ngẩn ngơ: “Tại sao tôi lại không biết gì cả?”
“Đêm đó bà uống say, là bữa tiệc tẩy trần cho tôi ấy!” Giang Mục Dã nhắc nhở.
Ninh Tịch cuối cùng cũng nhớ ra…
Đó là cái đêm cô đi nhầm vào phòng của Chu Hướng Thành.
Sau đó Lục Đình Kiêu lại đích thân đưa cô về phòng của đoàn làm phim, hơn nữa còn bảo cô sau khi tan cuộc thì chờ anh cùng về.
Về sau thì… cô vừa nhìn thấy Lục Đình Kiêu liền bất tỉnh nhân sự, chuyện sau đó cũng không có ấn tượng gì. Lúc ấy có Giang Mục Dã ngay bên cạnh, đoạn đối thoại này hẳn là vào lúc đó.
Thấy Ninh Tịch mãi không trả lời lại, Giang Mục Dã vốn đã không hy vọng gì lúc này lại càng nản lòng: “Không tin có đúng không? Tôi biết hai cái này cũng không phải chứng cứ xác thực gì, bà có thể nói là Lục Đình Kiêu nói thế để qua mặt ba mẹ, ghi âm thì chỗ mấu chốt không thu được, hoàn toàn chẳng có bằng chứng…”
Sau một hồi lâu, đầu di động bên kìa truyền đến một tiếng thở dài: “Giang Mục Dã, bất kể tôi có tin hay không thì việc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi kí hợp đồng với Thịnh Thế. Dẫu cho anh ấy thật sự có cái gì với tôi thì nhất định sẽ phân rõ công với tư, sẽ không lợi dụng chức vụ làm cái gì với tôi càng không bắt ép tôi làm chuyện gì tôi không muốn.”
Khi Ninh Tịch nói ra những lời này, Giang Mục Dã liền biết: Hỏng rồi!
Thật không ngờ được chỉ quen nhau có mấy tháng ngắn ngủi mà Ninh Tịch đã tin tưởng Lục Đình Kiêu đến mức này
Ninh Tịch nói tiếp: “Cám ơn ông, tôi biết ông quan tâm tôi. Ngày mai còn phải tổ chức họp báo, bây giờ tôi cần tập trung tinh thần để chiến đấu trận cuối cùng. Chờ chuyện này xong xuôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi!”
Chờ chuyện này xong xuôi thì cô cũng rơi vào cái hố của Lục Đình Kiêu rồi, khó lòng cất cánh thoát ra nổi! Không đúng, hiện tại cô đã ở đáy hố rồi. Cho dù biết thì có ích lợi gì? Anh cũng chẳng thay đổi được gì.
Còn có… tôi đâu chỉ quan tâm tới em đâu…
Anh có quyền gì mà khinh bỉ cách làm của Lục Đình Kiêu, ngay cả anh cũng lựa chọn phương thức tương tự mà.
Trong lòng Giang Mục Dã bỗng nổi lên một cảm giác bất lực sâu đậm: “Bà làm việc đi, lần sau gặp.”
“Ừ, bye.”
Ninh Tịch cúp điện thoại, sức lực cả người đột nhiên như bị hút hết vậy, vô lực ngã người lên giường, vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt không tiêu cự nhìn lên trần nhà.
Cho tới bây giờ cô vẫn đang chìm đắm trong cái câu: “Cậu ấy hôn cô ngay trước mặt tôi.” Chắc là bởi vì Ninh Tịch làm diễn viên nên năng lực tưởng tượng tương đối mạnh, trong đầu cô cơ hồ có thể dựng lên cảnh đó một cách hoàn hảo.
Tim đập có chút nhanh…
Ninh Tịch cầm lấy di động, gửi nhanh cho Lục Đình Kiêu một tin nhắn:
“Ông chủ, tôi muốn ôn lại tài liệu chuẩn bị cho buổi họp báo, tối không cần gọi tôi ăn cơm, tôi gặm ít trái cây là được rồi, tối qua ăn quá nhiều thịt vừa vặn giảm cân luôn ^_^”
Cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Chắc anh cũng không nhìn ra đâu nhỉ?
Rõ ràng chuyện mà cô giỏi nhất chính là diễn kịch nhưng ở trước mặt Lục Đình Kiêu cô lại hoàn toàn mất tự tin.
Phòng khách dưới lầu…
Lục Đình Kiêu xem xong liền nâng mắt nhìn về phía phòng của Ninh Tịch.
Lục Cảnh Lễ liếc mắt nhìn tin nhắn thật nhanh sau đó thất vọng nói: “Thật là… tối nay chị dâu không nấu cơm à? Phí công mong đợi… thật đau lòng.”
Nói xong thì con mắt đảo đảo khoác tay lên vai anh trai, chân thành nói: “Thằng nhóc Giang Mục Dã hình như bị bức tới nóng ruột nóng gan rồi mới chơi ác như thế?”