Mục lục
Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Bây giờ đã rất muộn rồi, tối nay ánh trăng sáng quá nhỉ, ha haha, anh cũng về sớm đi, tôi lên về nhà ngủ đây nha! Ha ha ha ha ha! Bye bye...”

Ninh Tịch quả thực dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời này để chạy, vèo một cái đã không thấy bóng dáng đâu, ngay cả cô cũng không biết vừa rồi mình lải nhải cái gì với Lục Đình Kiêu nữa.

Lục Đình Kiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đang cuống cuồng chạy trốn của cô gái nhỏ sau đó liền ngẩng đầu, ánh mắt hướng về một phía khác trong bóng đêm đen kịt...

Mãi cho đến khi lao vào phòng đóng sầm cửa lại, nhịp tim của Ninh Tịch vẫn không có cách nào trở lại bình thường, tim cô vẫn đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hít thật sâu vài lần rồi cô mới dám lấy điện thoại ra xem lại lần nữa.

[Darling, em dám đồng ý thử xem ^_^ --YS]

Đúng là câu này, cô không nhìn nhầm, còn cả cái mặt cười đáng ghê tởm mà cái tên nào đó thích dùng lúc uy hiếp người khác nữa!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng nẽ vừa nãy cái gã này ở ngay gần đó?

Ngón tay của Ninh Tịch hơi run run, cô điên cuồng vòng đi vòng lại trong phòng mấy chục vòng, cuối cùng vẫn phải thôi không nghĩ lung tung nữa, trực tiếp gọi điện cho cái kẻ nào đấy.

Đầu bên kia điện thoại như thể đang cố ý trêu cô, mãi vẫn không nhấc máy, cho đến khi cuộc gọi sắp tự động ngắt đến nơi, mới từ từ nhấc điện thoại, giọng nói lười biếng thờ ơ vang lên: “A lô?”

“Bây giờ anh đang ở đâu!!!!” Ninh Tịch hỏi thẳng.

“Las Vegas.”

“Anh đang trêu tôi đó hả?”

“Ha, nếu tôi thực sự ở gần đó, em nghĩ rằng bây giờ em còn có thể bình yên vô sự gọi điện thoại cho tôi sao?”

“Anh cho người theo dõi tôi?”

“Chậc, đừng có nghĩ tôi thấp kém thế chứ.”

“Tôi không thèm quan tâm anh làm thế nào mà anh biết được! Tôi hỏi anh rốt cuộc anh muốn cái gì?” Ninh Tịch hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, nghiến răng kèn kẹt hỏi.

“Bí mật!”

“Fuck!!!!!”

“Darling, ngoan ngoãn một chút, chuyện tối nay tôi hy vọng sẽ không có lần thứ hai, có hiểu không?”

“Này... này... này...” đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút tút tút, Ninh Tịch tức điên đấm một phát vào giường.

Từ sau buổi tối hôm đấy, Ninh Tịch vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ cái thằng khùng đó sẽ đột ngột chui ra từ cái xó xỉnh nào đó, hành hạ đến mức thần kinh cô sắp suy nhược đến nơi.

Có duy nhất một điều đáng mừng là, việc quay phim cũng coi như bình an cho đến ngày đóng máy.

Cuối cùng cũng đến cảnh quay cuối cùng, bắt đầu từ tối hôm qua tâm trạng của Ninh Tịch vẫn luôn căng thẳng vì cảnh này.

Cảnh này là cảnh trước khi Mạnh Trường Ca chết, cũng là cảnh cuối cùng của toàn bộ phim, thậm chí còn quan trọng hơn cả cảnh cao trào lúc Tôn Hoán Khanh chết đi, ngay đến bản thân Ninh Tịch cũng không dám tự tin nói mình có thể nắm chắc.

Kể từ khi bắt đầu quay bộ phim này, đây là lần đầu tiên Ninh Tịch căng thẳng đến thế.

Bởi vì vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình cho nên Ninh Tịch không hề phát hiện ra khi cô xuất hiện ở phim trường, ánh mắt mọi người nhìn cô đều rất kì quái.

Mãi cho đến khi Phương Nhã đắc ý chạy đến trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại: “Ninh Tịch, cuối cùng cô cũng đến rồi, cô có thư này! Hình như là của người theo đuổi cô đó!”

Trong đầu Ninh Tịch bây giờ đang hồi tưởng lại cuộc đời của Mạnh Trường Ca, suy nghĩ về cảm xúc của nàng ấy trước khi chết, thần kinh đang trong trạng thái tập trung cao độ. Cho nên không để ý thấy là Phương Nhã đang đứng trước mặt, cô đang chìm đắm trong một thế giới khác, căn bản là không nghe thấy Phương Nhã nói cái gì

Trong tay Phương Nhã cầm một phong thư màu hồng, góc dưới phong thư in hai chữ cái “YS” rất dễ bị người ta bỏ qua.

Phương Nhã cầm phong thư phe phẩy sau đó ra vẻ như quan tâm lắm nói: “Ôi chà, Ninh Tịch cô đang đọc kịch bản sao, bận thế thì để tôi đọc cho cô nghe nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK