Giới thiệu trợ lý xong, Lâm Chi Chi lại đưa cho cô một chùm chìa khóa: “Đây là căn hộ mà công ty sắp xếp cho cô, cô mau chuyển qua.”
Ninh Tịch liếc khóe mắt nhìn về phía chữ nhỏ khắc trên chìa khóa: Châu Giang Đế Cảnh.
Ôi má ơi! Cho một người vừa mới vào công ty như cô một căn hộ ở Châu Giang Đế Cảnh?
Trong thành phố B này, biệt thự đắt tiền nhất chính là ở Bạch Kim Đế Cung mà căn hộ đắt tiền nhất chính là ở Châu Giang Đế Cảnh, cả hai đều là hạng mục khai thác của Lục thị.
Cô nhớ Ninh Tuyết Lạc cũng ở Châu Giang Đế Cảnh.
Thịnh Thế quả nhiên có rừng tiền, biển bạc!
Ninh Tịch có hơi khó xử: “Cám ơn chị nhưng mà… hiện tại em không thể chuyển qua được…”
Lâm Chi Chi liếc nhìn cô một cái: “Có bạn trai?”
Ninh Tịch thấy chị Lâm đang hiểu lầm là cô ở chung với bạn trai nên vội vàng giải thích: “Không phải, không phải! Là vì em có chút việc phải ở nhà bạn một thời gian, xong chuyện em sẽ chuyển đến, đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa nơi em ở hiện tại cũng là nơi có tính bảo mật rất cao.”
Lâm Chi Chi cũng không hỏi nhiều, nghiêm túc nói: “Trong lòng cô tự biết là được. Tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của cô nhưng có chút quy tắc phải dặn dò cô trước, đầu tiên chính là trong thời gian này cô không thể có người yêu, nguyên nhân thì tôi không cần nói cô cũng hiểu chứ?”
Một tay Lâm Chi Chi mang tên Lãnh Man Vân lên đỉnh cao nhưng cô ấy lại vì một người đàn ông mà đột nhiên lui về ở ẩn, chuyện này đối với Lâm Chi Chi mà nói thì là một sự đả kích không nhỏ.
Loại cảm giác bạn bè chung chiến tuyến bỏ rơi nhau giữa đường này đã từng khiến Lâm Chi Chi mất hết ý chí phấn đấu.
“Chị Lâm, về chuyện này chị có thể yên tâm, hiện tại em chỉ một lòng muốn đóng phim cho tốt.” Ninh Tịch kiên định nói.
Lâm Chi Chi nghe vậy nhưng ánh mắt vẫn rất thản nhiên dường như chẳng có ý gì đặc biệt.
Phụ nữ chỉ cần dính vào tình yêu thì đầu óc coi như vứt sạch, dẫu cho hiện tại Ninh Tịch thề độc 100 lần cũng vô ích.
Tiếp theo, Lâm Chi Chi dặn dò cô thêm một ít các quy định và chế độ của công ty, sau đó đưa cho cô một xấp tài liệu: “Hôm nay Tinh Huy tổ chức họp báo, nội dung chủ yếu là tuyên bố phong sát cô. Chúng ta bên này cũng đã chuẩn bị xong họp báo, thời gian là chín giờ sáng ngày mai. Đây là những vấn đề mà kí giả có thể hỏi trong lúc họp báo, cô về xem cho kỹ một chút.”
Ninh Tịch nhận lấy tài liệu: “Chị Lâm yên tâm, nhất định em sẽ làm thật tốt!”
Mặc dù Lâm Chi Chi luôn nghiêm túc lạnh lùng nhưng Ninh Tịch không hề cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút, trái lại còn có cảm giác rất an toàn.
Có công ty đứng sau xử lý mọi việc, cô chỉ cần chuyên tâm cố gắng đóng phim cho tốt, so với cô của trước kia quả thật thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn sự cảm kích cùng ý chí chiến đấu trong mắt cô gái, độ hảo cảm của Lâm Chi Chi tăng lên mấy phần, thôi bỏ đi, tạm thời cứ thử thêm một lần nữa vậy. Mặc dù thái độ của Lục Cảnh Lễ lắm lúc không được đáng tin cho lắm nhưng ít nhất ánh mắt nhìn người cũng không tệ, những người anh ta đào được không một người nào là không nổi tiếng.
“Ừ, đi đi, có chút vấn đề chi tiết thì sau nãy sẽ nói với cô sau, nếu có cái gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
“Dạ, vậy em đi trước nhé chị Lâm!”
…..
Hôm nay, Ninh Tịch tới Thịnh Thế bằng chiếc xe Audi màu đen do Lục Đình Kiêu chuẩn bị cho cô. Gần đây độ hot của cô quá cao, nếu cứ đi tàu điện ngầm có thể sẽ bị người ta nhận ra như vậy rất phiền phức.
Trên đường về, Ninh Tịch hào hứng thử chức năng lái tự động, xác định vị trí rồi chiếc xe bắt đầu chạy, cô ngồi trên ghế lái muốn làm gì cũng được.
Quả nhiên là sung sướng!
Đúng là khoa học kĩ thuật làm thay đổi cuộc sống con người!
Lúc này họp báo của Tinh Huy chắc cũng kết thúc rồi, Ninh Tịch cầm di động mở weibo ra xem phản ứng của cư dân mạng một chút.