"Hồ Hồng Đạt, đồ lừa gạt này! Đồ khốn khiếp! Dám vụng trộm với con hồ ly tinh này sau lưng tôi!" Một người đàn bà điên cuồng xông vào.
Ninh Tịch vốn còn tưởng là Lục Đình Kiêu tới, không ngờ lại là Minh Phương Phương...
Hồ Hồng Đạt vừa nhìn thấy Minh Phương Phương thì kinh hoàng: "Vợ... vợ... Sao em lại tới đây?"
Minh Phương Phương tức giận bừng bừng: "Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói ông với con tiện nhân này đang hẹn hò! Tôi vốn không tin! Nhưng không ngờ... họ Hồ này, ông được lắm! Vừa mới thề thốt với tôi mà bây giờ đã gian díu với con đàn bà này!"
"Cái gì? Có người gửi tin nhắn cho em?" Hồ Hồng Đạt tối mặt.
Chuyện ông ta hẹn gặp Ninh Tịch chỉ có một người biết, cho nên người nhắn tin cho Minh Phương Phương cũng chỉ có thể là một người, là... Phương Nhã?
Còn đàn bà đáng chết này, há mồm ngậm miệng đều nói sẽ không phá hoại gia đình hắn, không cần cái gì hết nhưng cuối cùng lại dám làm chuyện đâm lén sau lưng này!
Đàn bà đúng là phiền toái!
Sắc mặt Hồ Hồng Đạt cực kỳ khó coi nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đi dỗ Minh Phương Phương: "Vợ, lần này em oan uổng anh quá, em tốt với anh như vậy sao anh có thể có gì mờ ám với loại đàn bà này chứ?"
"Lần này là do cô ta không biết xấu hổ quấn lấy anh, nói là nếu anh không gặp cô ta thì cô ta sẽ đến tìm em, sao anh có thể để cô ta làm phiền em chứ!"
"Cho nên anh mới không thể làm gì khác hơn là đến gặp cô ta! Cái tin nhắn kia chắc chắn là cô ta gửi cho em, mục đích là để ly gián mối quan hệ của chúng ta, vợ ơi em ngàn lần đừng mắc mưu cô ta..."
Ninh Tịch ngồi đối diện bưng trà uống mà đầu đầy hắc tuyến.
Có vài lời không biết nói sao nhỉ?
Thà tin trên đời này có ma còn hơn là tin vào cái miệng của đàn ông...
Hôm nay coi như cô được mở mang tầm mắt.
Bản lãnh điêu toa của Hồ Hồng Đạt này cũng thật là lợi hại đấy chứ?
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác vẫn có người tin tưởng.
Minh Phương Phương nghe ông ta giải thích xong, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn không ít, nhất thời cô ta đem nòng pháo hướng thẳng về phía Ninh Tịch: "Tiện nhân! Đầu tiên là xúi giục người quản lý của mày, rồi bây giờ lại đích thân xuất hiện cho người ta coi thường! Rốt cuộc mày có biết xấu hổ hay không? Đến tận bây giờ vẫn còn quấn lấy Hồng Đạt không buông! Cướp chồng của người khác thoải mái như vậy sao?"
Ninh Tịch nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, đôi mắt hơi hạ xuống, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi, vị này nhà chị, tôi khinh!"
Minh Phương Phương nghe vậy lập tức biến sắc, ngay cả sắc mặt Hồ Hồng Đạt cũng không tốt lắm.
Minh Phương Phương liên tục cười lạnh: "Hừ, đúng là cười chết người, to mồm quá nhỉ! Chồng tôi cô còn khinh? Vậy cô muốn leo lên giường của ai?"
Vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên một tiếng 'két', cửa phòng ăn lại bị đẩy ra một lần nữa, một người đàn ông bước vào.
Người này cả người mặc một bộ vest màu xám tro, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền. Bên ngoài dường như đã có tuyết đầu mùa, trên đầu vai anh có vài bông tuyết trắng tinh. Khuôn mặt không cảm xúc tựa như còn lạnh hơn cả những bông tuyết ngoài kia, khiến người ta không rét mà run.
Thấy người bước vào, Hồ Hồng Đạt suýt chút nữa tự sặc nước miếng của mình: "Lục... Lục tổng?"
Hồ Hồng Đạt còn tưởng mình hoa mắt, người này là người ông ta hẹn hết mấy tháng cũng không gặp được - Tổng tài tập đoàn Lục thị - Lục Đình Kiêu...
Này... Điều này sao có thể chứ!
Nhưng mà gương mặt này ông ta sao có thể nhận sao được.
Không chỉ là Hồ Hồng Đạt mà ngay cả Minh Phương Phương cũng kinh ngạc. Năm đó cô cũng ở lại Thịnh Thế một năm, đối với vị ông chủ trong truyền thuyết này còn từng đơn phương một trận...
Cô từng ở lễ cắt băng của Thịnh Thế trông thấy Lục Đình Kiêu một lần, không ngờ nhiều năm sau lại có cơ hội nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy...