Từ sau khi nghe được cuộc điện thoại của Giang Mục Dã, tuy chỉ là mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi thế nhưng lại dài như cả mấy đời.
Cuối cùng bây giờ cũng đã gặp được cô rồi!
Nghe thấy tiếng Ninh Tịch, vẻ mặt của Satan hoàn toàn không giữ nổi nữa, lập tức quay ngoắt lại quát to: "Là cái mông! Cút vào trong xe cho ông! Đường Dạ, đưa cô ấy đi cho tôi!"
Nhìn thấy là phiền lòng!
Ở ngay trước mặt thế này rồi mà còn dám cắm sừng anh!
Phản! Phản rồi!
Phong Tấn khẽ ho một cái, Phong Tiêu Tiêu sờ mũi ngửa mặt nhìn trời, Đường Dạ biểu cảm như thể đã đoán trước, lĩnh mệnh tiến vào xe khởi động máy.
Nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua càng lúc càng nhanh, Lục Đình Kiêu cách mình càng lúc càng xa, Ninh Tịch bám chặt vào thành cửa sổ xe ô tô, đau khổ khóc hu hu: "Hu hu hu… tôi không đi… tôi không đi…"
Boss đại nhân cứu tôi... cứu tôi…. Ủng hộ chính chủ 𝘷ào ngay ( 𝙩r𝐮𝘮𝙩r 𝐮y𝙚n.Vn )
Nhìn thấy gương mặt đáng thương của cô gái nhỏ, tim gan của Lục Đình Kiêu quặn thắt, nhiều hơn thế nữa là cảm giác vui mừng điên cuồng không thể nói rõ.
Cái gã tóc bạc này không phải là người cô thích sao?
Tại sao vừa nãy cô lại thừa nhận nói là… vợ của anh…
Chẳng lẽ bọn họ đang cãi nhau? Hay là…
Đúng lúc này Satan đã kiềm chế được cơn giận dữ, vẻ mặt khinh thường mà xì một tiếng nói: "Hừ, lúc bảo bối nhà tôi đang gặp nguy hiểm thì anh ở đâu? Tôi cứu cô ấy, giờ anh mới đến tranh công hả?"
Bảo bối nhà tôi? Nghe được bốn chữ này, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lập tức lạnh lùng đáp trả: "Nội nhân gặp nguy hiểm là do ai mà ra?"
"Anh…" Satan cứng họng.
Quả thật cái gã Augustine đó là vì anh ta nên mới trút giận lên Ninh Tịch, nếu như không phải anh ta hẹn gặp Ninh Tịch ở đây thì cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Sau đó không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà trên gương mặt lại hiện lên vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu sang hỏi Phong Tiêu Tiêu: "Con nhóc thối đó đổi tên thành Nội Nhân từ khi nào vậy?"
Trên trán Phong Tiêu Tiêu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh: "Khụ, Lão Đại, nội nhân không phải là tên mà là một cách gọi vợ mình, đại khái là… là…giống với nghĩa của từ bà xã đó…"
Satan lập tức gào lên: "Fuck! Nội nội cái mông! Đăng kí chưa hả! Mày mới là nội nhân ấy."
Thấy Lục phu nhân vẫn an toàn, gã Thượng úy coi như mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khuyên bảo: "Thả Lục phu nhân ra thì hai bên coi như không có gì, nhưng nếu mà anh vẫn còn tiếp tục ngang bướng thì đừng trách chúng tôi sử dụng vũ lực!"
"Hừ, cầu còn không được." Satan không những không sợ hãi mà ngược lại càng tỏ ra hưng phấn, con ngươi màu nâu nhạt như dã thú nhìn chằm chằm về hướng Lục Đình Kiêu.
Phong Tấn thấy thế thì nhíu mày: "Satan, không thể được! Thuyền sắp đến rồi! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, không nhất thiết phải xung đột với bọn họ!"
Ông ta hiển nhiên là cực kì phản đối hành động của Satan, vì một người phụ nữ mà phá hỏng kế hoạch, trước đấy khi dùng trận thế lớn như vậy để đối phó với Augustine, ông ta đã không đồng ý rồi, chỉ sợ phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, kết quả giờ tình hình còn tệ hại hơn cả tưởng tượng của ông nữa.
"Satan nhẫn nhịn một chút thì sóng êm gió lặng, giao người lại cho bọn họ trước được không? Chúng ta sau này có thể lại…"
"Câm mồm!"
Phong Tấn đành đưa mắt sang cầu cứu Phong Tiêu Tiêu.
Phong Tiêu Tiêu cũng nhún vai tỏ vẻ không giúp gì được, cũng không biết tại sao cái gã này mỗi lần đụng đến chuyện có liên quan đến Lục Đình Kiêu là lại hăng máu như gà chọi. Huống chi, lần này còn liên lụy đến cả Tiểu sư muội, giờ phút này, ai khuyên cũng đều chết.