Ninh Tịch có chút khó xử, gãi đầu nói: “Là cái gã mà tôi từng kể cho anh nghe đó, cái gã bạn trai cũ một ngày ấy.”
Lại là gã đàn ông đó.
Nếu như chỉ là mối quan hệ một ngày, tại sao cô ấy còn tiếp xúc với hắn ta nhiều như vậy?
Vẻ mặt Lục Đình Kiêu ngay lập tức trở nên sắc bén: “Cô có biết con đường vận chuyển vũ khí vào trong nước đã bị ba thế lực lũng đoạn hoàn toàn rồi không? Bất kể người bạn ấy của cô là thành viên của tổ chức nào trong ba thế lực này, đều là đối tượng mà phía bên trên muốn xử lí. Bao gồm cả viên kim cương kia nữa, rất có khả năng cũng được đưa vào nước bằng con đường bất hợp pháp.”
Ninh Tịch cúi thấp đầu lẩm bẩm: “Tôi biết chứ”
“Cô biết?” Cô biết mà cô vẫn còn ở cạnh người như thế? Cô biết lai lịch của đối phương cũng đồng nghĩa với việc đặt bản thân mình vào nguy hiểm, có biết không?
Ninh Tịch vội vàng giải thích nói: “Lai lịch của anh ta có thể có chút nguy hiểm, thật xin lỗi, tôi không có cách nào tiết lộ cho anh được nhưng chắc chắn rằng anh ta sẽ không hại tôi, điều này tôi có thể chắc chắn.”
Vừa mới dứt lời, cô liền phát hiện ra sắc mặt của Lục Đình Kiêu trở nên khó coi đến cực điểm.
Ninh Tịch cảm thấy mình như một đứa nhóc quậy phá vừa làm sai chuyện gì đó bị người lớn trong nhà bắt được, khẩn trương chọc chọc đầu ngón tay vào nhau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Khí thế của Đại ma vương lúc lên cơn thật là đáng sợ!
Qua một lúc lâu sau cuối cùng Lục Đình Kiêu cũng mở miệng: “Đưa khẩu súng cho tôi.”
Mỗi câu mỗi chữ mà Ninh Tịch nói vừa nãy đều đang bảo vệ cái gã đó, điều này suýt chút nữa thì huỷ hoại lý trí của anh.
“Ồ” Ninh Tịch lập tức ngoan ngoãn đưa khẩu súng cho anh: “Anh định làm gì?”
“Tịch thu.”
Ninh Tịch nghe thế liền bổ nhào vào anh, kêu rên: “Áaa! Đừng mà! Đây là bùa hộ mệnh của tôi đó! Tôi đảm bảo nếu không có chuyện gì sẽ không lôi ra nghịch linh tinh đâu! Tôi thề là sẽ không để ai phát hiện ra đâu! Đừng thu mà!”
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái, mở ngăn kéo, lấy ra một khẩu súng khác đưa cho cô: “Về sau dùng khẩu này.”
Hai mắt Ninh Tịch lập tức sáng ngời: “Khẩu này là…” Cô không phân biệt được đây là loại nào nhưng vừa nhìn là đã biết đây không phải là hàng bình thường.
“Tôi có thể tháo nó ra xem được không?” Ninh Tịch cẩn thận hỏi.
Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, Lục Đình Kiêu gật đầu.
Được cho phép, Ninh Tịch liền phấn khích tháo tung nó ra rồi quan sát kết cấu bên trong, vẻ mặt không thể tin nổi: “P226?”
“Tôi đã cải tiến lại cho nó, tính năng an toàn hơn.” Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu vẫn không được tốt lắm.
Bởi vì kiến thức về súng ống, cách dùng và tháo lắp của cô rõ ràng là đều do cái gã đó dạy.
Ninh Tịch thích đến nỗi không chịu buông tay, sau đó đưa mắt liếc anh một cái: “Ưm, kẻ có 92F đã là người rất nguy hiểm nhưng anh lại có được P226, chẳng phải là…”
Mọi người đều nói 92F là loại súng tốt nhất thế giới nhưng rất ít người biết P226 mới là cực phẩm, chỉ vì giá thành quá cao nên danh tiếng của nó mới không phố biến như 92F.
Lục Đình Kiêu nghe thế liền lạnh mặt: “Cô cho rằng tôi là người nguy hiểm?”
Ninh Tịch lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Đâu có! Đâu có! Đâu có! Sao có thể như thế được! Boss đại nhân là người tốt nhất thế gian này! Là thiên thần của tôi mà! Anh có thấy mệt không, vai có mỏi không? Để tôi bóp vai cho anh nhá! Cố lên, cố lên nào!”
Dứt lời liền nịnh nọt chạy đến phía sau Lục Đình Kiêu, ra sức bóp vai cho anh.
Tuy biết cô chỉ đang dỗ anh, lấy lòng anh nhưng sắc mặt đen sì của Lục Đình Kiêu lúc này cũng hoà hoãn lại đôi chút.
Có điều, ngay sau đó cả thần kinh của anh lại căng lên, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô dùng lực vừa phải ấn vào vai anh, còn rất chuyên nghiệp xoa bóp cổ và huyệt thái dương anh nữa.
Xúc cảm ấm nóng lại còn dùng lực vừa phải rất thoải mái, cũng rất muốn chết.