Chương 993
Tô Nhược Vân không cãi lời Vương Vãn Hương, biết đâu Tô Lạc Ly lại mềm lòng rồi đưa tay ra giúp thật, nếu như vậy thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tô Khôn ngủ một mạch đến ngày hôm sau, khi tỉnh lại, ông ta vẫn cảm thấy hơi mơ màng.
Vương Vãn Hương vẫn luôn ngồi cạnh ông ta, thấy ông ta tỉnh lại thì cuối cùng bà ta cũng thở phào một hơi.
“Ông nó, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi, ông dọa tôi sợ muốn chết.” Vương Vãn Hương vừa nói vừa vỗ ngực. Bà ta đã đưa tay lên sờ thử mũi của Tô Khôn không biết bao nhiêu lần, kiểm tra xem liệu ông ta có còn thở hay không.”
“Tôi già thật rồi.”
“Ông nó à, ông mau dậy rồi đi ăn chút gì đó, lát nữa chúng ta đi ra ngoài, đi thăm con rể và cháu trai ngoại của ông.”
Trong giây lát, Tô Khôn còn chưa kịp phản ứng lại: “Vân Vân mang thai con trai à. Tốt quá, thế này thì nhà họ Mộ Dung không nói gì được nữa rồi.”
“Ông đang nói gì thế? Con của Vân Vân còn chưa rõ là nam hay nữ kia kìa.”
“Vậy thì bà vừa nói con rể và cháu trai ngoại gì cơ? Thăm con rể nào? Bảo A Dịch qua đây một chuyến là được rồi.”
“Không phải A Dịch, là đứa con rể khác của ông cơ!”
“Đứa con rể khác?”
“Con gái của ông, Tô Lạc Ly giờ đã bay lên cành cao, thành phượng hoàng luôn rồi kìa! Bây giờ nó là mợ chủ nhà giàu, cưới được Ôn Khanh Mộ có thể một tay che trời, lại còn sinh con trai cho nhà người ta rồi.”
“Ồ, còn có cả chuyện này à?”
Đợt vừa rồi, Tô Khôn vẫn luôn bận rộn chuyện ở công ty, không để ý đến tin này cho lắm.
“Đúng rồi! Ông cũng đã từng nghe kể về Ôn Khanh Mộ rồi đúng không? Nghe nói là người này quyền thế lắm, chuyện gì cũng làm được, chúng ta đến cầu xin cậu ta, chắc chắn là ông sẽ không cần phải ngồi tù đâu!”
Tô Khôn nghe thấy câu này thì sáng mắt lên, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Vậy thì mau đi thôi.”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng cũng biết được chỗ ở của Ôn Khanh Mộ. Họ đến hoa viên Crystal.
Bảo vệ thấy có hai người lạ.
“Hai người kia đang làm gì thế? Mau rời khỏi chỗ này đi!”
“Chúng tôi đến tìm người, có phải là Tô Lạc Ly ở đây không?”
Bảo vệ nhíu mày, nhìn hai người lạ trước mặt mình từ trên xuống dưới.
“Hai người là ai vậy? Sao lại biết mợ chủ của chúng tôi?”
“Tôi là bố nó! Tôi đã gọi điện cho nó rồi nhưng điện thoại của nó cứ tắt máy suốt. Mau cho chúng tôi vào trong đi!”
Tô Khôn đã quen thói la lối om sòm ở công ty rồi, từ trước đến giờ, ông ta không bao giờ coi những người bảo vệ này ra gì cả.
Bảo vệ tòa nhà lập tức dùng bộ đàm để nói chuyện với người trong nhà.
Mấy ngày vừa rồi Ôn Khanh Mộ vẫn luôn ở nhà, lúc này anh và Tô Lạc Ly đang chơi đùa với bé cưng trong phòng của con.