Chương 239 Sợ là không thể ngủ
“Anh đừng ôm tôi như này, anh ôm như này, sao tôi nấu mì cho anh được chứ?”
Vừa lấy xong những nguyên liệu cần thiết, vừa quay người liền phát hiện mình bị người đàn ông ôm chặt cứng, đi đứng cũng không thoải mái.
“Em làm việc của em, tôi ôm là việc của tôi, cản trở em rồi sao?”
Tô Lạc Ly thầm thở dài một hơi.
“Vậy anh buông lỏng một chút, anh ôm chặt như này, tôi không nấu mì được.”
Ôn Khanh Mộ lại nghe lời, ôm lỏng hơn một chút.
Tô Lạc Ly thành thục xử lý nguyên liệu, đặt nồi lên, bật lửa, gần như là nước chảy mây trôi.
Thế nhưng anh cũng cứ ôm cô mãi, động tác của cô cũng hơi chậm hơn.
Hai bát mì hải sản nóng hổi đã làm xong, Tô Lạc Ly bế để lên bàn, đưa cho Ôn Khanh Mộ một đôi đũa.
“Mau ăn đi.”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, bắt đầu ăn.
Trước kia con người anh không hề kén ăn, nhưng từ sau khi ăn đồ ăn Tô Lạc Ly nấu, anh bắt đầu kén cá chọn canh.
Tô Lạc Ly cũng đã đói, nhìn người trong lòng mình ăn, cũng là một loại hạnh phúc.
“Vì sao em lại nấu ăn giỏi như này?”.
Không chỉ nấu ăn, bánh ngọt bánh quy bánh mì, đều dễ như trở bàn tay.
Sao vợ của anh lại đảm đang thể chứ?
“Khoảng mười tuổi tôi đã học nấu nướng ở dưới bếp, sức khỏe của Kiêm Mặc không tốt, mẹ kể lại luôn ngược đãi chúng tôi, tôi thường lén lút vào bếp tìm đồ ăn cho nó, trong bếp không có, tôi liền lén lút nấu cho nó”
Thường xuyên như thế, thật sự cái gì cô cũng biết.
Nấu nhiều rồi, đương nhiên sẽ càng ngon hơn.
Chỉ là lúc này cô vẫn chỉ biết làm vài món ăn thường ngày.
“Về sau, tôi và Mộ Dung Dịch yêu nhau, mẹ của Mộ Dung Dịch luôn coi thường tối, bảo tôi học cái này cái kia, nấu ăn cũng là một trong số đó, phải học nấu rất nhiều món ăn truyền thống, không phải là cái gì cũng biết sao?”
Vì thế nên đồ ăn cô nấu mới ngon như thế, vừa không quá khoa trương như đồ ăn ngoài quán, nhưng lại đẹp mắt hơn món ăn. thường ngày ở nhà.
Động tác của Ôn Khanh Mộ khựng lại rất rõ ràng, Tô Lạc Ly ý thức được mình nói sai rồi.
“Hình như tôi không nên nhắc đến anh ta với anh, về sau không nhắc nữa”
Ôn Khanh Mộ ngẩng mạnh đầu lên.
“Có phải lúc đó rất tủi thân không?”
“Đương nhiên rồi, mẹ của Mộ Dung Dịch ghê gớm lắm.”
“Có đánh em không?”
Biểu cảm của Ôn Khanh Mộ nghiêm túc lạ thường.
Dường như Tô Lạc Ly không muốn nhắc tới chuyện trước kia.
“Được rồi, mau ăn mì đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Ôn Khanh Mộ nghĩ một lát, rồi tiếp tục cầm đũa ăn mì, không hỏi cũng biết.
Nghĩ tới chuyện người phụ nữ của mình từng chịu đủ uất ức ở cái gia đình như kia, trái tim anh nhức nhối, cực kỳ đau đớn.
Vì sao anh không xuất hiện sớm một chút chứ? Như thế thì có thể bảo vệ cô, không để cô bị người khác bắt nạt!
“Em yên tâm, tôi sẽ đòi lại từng chút từng chút một”
Ôn Khanh Mộ ngồi ăn ở bên cạnh, có chút thờ ơ không để ý, nói.
Tô Lạc Ly sợ nhất là cái này, cô liền nắm lấy bàn tay còn lại đang đặt trên bàn của Ôn Khanh Mộ.
“Không cần đâu, đã qua rồi thì cho qua đi, tôi không muốn sống mãi trong quá khứ, tôi muốn sau này sống thật tốt, sống những ngày tháng bình yên.”
Không phải Tô Lạc Ly không hận bọn họ, những tủi thân và sự coi thường mà cô phải chịu những năm đó, không phải chốc lát là có thể quên được.
Chỉ là hiện giờ cô không muốn sống những ngày tháng long trời lở đất nữa, chỉ muốn sống thật yên bình.
“Không muốn báo thù?”
Khóe miệng Tô Lạc Ly mang theo chút chua xót, nhưng vẫn lắc đầu.
“Đều đã qua rồi.”
Ôn Khanh Mộ tiếp tục ăn mì.
Anh nghe theo người phụ nữ của mình, cô muốn thế nào thì làm thế đó.
Nhìn dáng vẻ im lặng ăn mì của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly hiểu ý, cười.
“Hôm nay đến nhà anh Triều Dương, nhìn một nhà ba người bọn họ, cực kỳ hạnh phúc.”
Nghe thấy lời này, động tác nhai của Ôn Khanh Mộ hiển nhiên ngừng một chút, anh biết Tô Lạc Ly muốn nói gì.
“Hiện giờ sức khỏe em không tốt, em phải điều dưỡng cơ thể cho thật tốt, chờ sau khi khỏe hẳn, chúng ta cũng sinh một đứa”
Ôn Khanh Mộ cúi đầu, vừa ăn mì vừa nói, anh không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tô Lạc Ly.
Nghe thấy lời Khanh Mộ nói, Tô Lạc Ly liền cười càng thêm vui vẻ.
“Vâng.”
“Em có chuẩn bị quà cho tôi không?”
Ôn Khanh Mộ lập tức cứng ngắc chuyển chủ đề.
“Hả?” Vấn đề này trực tiếp khiến Tô Lạc Ly đứng hình.
Quà? Quà gì?
“Hả cái gì mà hả? Chúng ta chia xa, lâu như thế mới gặp một lần, lẽ nào em không nên tặng quà cho tôi sao? Em đi nhiều nơi như thế, chưa từng nghĩ mua cái gì làm kỷ niệm cho tôi sao?”
Tô Lạc Ly hoàn toàn sững sờ.
Đây là cái gì chứ?
Lẽ nào không nên là phái nữ đòi phái nam quà sao? Vì sao người đàn ông này lại đòi ngược lại có chứ?
“Biết ngay là em không chuẩn bị quà cho tôi mà! Nể tình em lần đầu phạm lỗi, không tính toán với em, lần sau nhớ kỹ!”
Giọng điệu này, giống y hệt cô vợ nhỏ làm nũng!
Thấy Tô Lạc Ly không nói gì, Ôn Khanh Mộ lại nói tiếp: “Lẽ nào không phải sao? Tôi thấy trên ti vi đều đòi tặng quà”
Tô Lạc Ly cắn môi, hình như khi video call hay gọi điện, Ôn Khanh Mộ thường nhắc tới, trong ti vi các thử các thứ.
“Xin hỏi gần đây anh xem phim gì thế?”
“Đến đi, tình yêu”.
Tô Lạc Ly ngoáy tai.
Trời ạ!
“Đển đi, tình yêu” là một chương trình truyền hình thực tế, khách mời là các cặp vợ chồng ngôi sao hoặc là các cặp người nổi tiếng đang yêu nhau, ghi lại cuộc sống hàng ngày của bọn họ, trong studio còn có các phân tích góc độ đến từ chuyên gia tâm lý.
Gần đây chương trình này rất nổi tiếng, đặc biệt là rất được phái nữ yêu thích.
Nhưng người xem là phái nữ mà!
Một người đàn ông như Ôn Khanh Mộ mà lại xem chương trình thực tế như này!
Tô Lạc Ly dần dần phát hiện bản thân càng ngày càng không hiểu người đàn ông này.
Dưới vẻ bề ngoài chủ tịch bá đạo, vậy mà lại ẩn giấu một trái tim thiếu nữ ngoài lạnh trong nóng!
“Ăn no chưa?” Ôn Khanh Mộ rút một tờ giấy lau miệng.
“Ăn no rồi.” Vừa khéo Tô Lạc Ly cũng ăn xong.
“Vậy thì tiếp tục đi!”
“Tôi còn phải rửa bát, tiếp tục cái gì?” Tô Lạc Ly hơi ngơ ngác.
“Em nói xem tiếp tục cái gì?”
Ôn Khanh Mộ trực tiếp đứng dậy, trực tiếp vác ngang người Tô Lạc Ly đang ngồi trên ghế.
Tô Lạc Ly mang dáng vẻ đời không còn gì lưu luyến, tối nay, sợ là không thể ngủ.
Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán.
Ôn Khanh Mộ ăn uống no say, sức lực cực kỳ dồi dào, dường như dùng mãi cũng vẫn còn sức.
Khi Tô Lạc Ly cạn kiệt sức lực, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chân trời đã xuất hiện một vệt trắng bạc.
Vậy mà trời đã sắp sáng rồi!
“Tôi nói này… Trời đã sắp sáng rồi… Có phải… Có phải có thể.”
Ôn Khanh Mộ trực tiếp hôn lên môi cô, không cho cô cơ hội nói chuyện.
“Một lần nữa.”
Tối nay, lời Tô Lạc Ly nghe thấy nhiều nhất chính là ba chữ này. Thế nhưng lần này thật sự là lần cuối cùng, sau khi làm xong Tô Lạc Ly liền đi ngủ, Ôn Khanh Mộ thỏa mãn, hôn lên má cô một cái.
Thật là tốt, người phụ nữ của anh lại về rồi.
Một giấc này, Tô Lạc Ly ngủ thẳng tới chiều.
Ngủ dậy, khi xuống tầng mới cảm thấy thật là ngại.
Dì Phương và Lê Hoa đều coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.