Chương 758
“Được, dì cũng nghỉ ngơi đi, có thể cô ấy đã tự suy nghĩ thông suốt, hoặc cô ấy mệt rồi. Chúng ta cũng nghỉ ngơi đi.”
Dì Phương gật đầu rồi về phòng.
Công ty có quá nhiều việc nên Giản Ngọc cũng hơi mệt. Mặc dù khi Ôn Khanh Mộ đi đã nói một lượt cho anh ta biết phải làm thế nào, nhưng khi làm thì thật sự vẫn rất phức tạp.
May mà là anh ta, chứ đổi lại là người khác thì chắc đã từ bỏ lâu rồi.
Giản Ngọc về phòng dành cho khách, nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao Tô Lạc Ly lại đột nhiên không làm loạn nữa?
Thông thường khi tinh thần bị kích thích, chẳng phải đều cần một yếu tố gì đó kích thích lần nữa mới bình thường trở lại được sao?
Giản Ngọc càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, tốt nhất vẫn nên đi xem một chút.
Anh ta gõ cửa phòng ngủ nhưng không ai đáp lại bèn đẩy cửa đi vào, không ngờ trên giường cũng không có người!
“Lạc Ly!” Giản Ngọc cất tiếng gọi, khi anh ta gọi thì đồng thời cũng nghe thấy một tiếng “cạch” giòn giã, hình như là thứ gì đó rơi xuống đất.
Âm thanh phát ra từ phòng tắm!
Giản Ngọc vội chạy vào, Tô Lạc Ly nằm dựa vào bồn tắm, máu trên cổ tay cô đang chảy từng giọt vào bồn.
Giản Ngọc đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện ngay lập tức.
May mà anh ta phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Giản Ngọc ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy quá mệt mỏi.
Trước đây anh ta sống cuộc sống tự do tự tại, khi muốn đi trộm mộ thì đi trộm mộ, khi không muốn thì đi khắp nơi dạo chơi.
Giản Ngọc trước giờ vẫn luôn là một chú chim ưng tự do, bầu trời là phương hướng của anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy mình đã bị mất phương hướng.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Chu Lễ Thành bước ra khỏi đó.
“Cậu Giản.”
“Cô ấy thế nào?”
“Mợ chủ không có vấn đề gì nghiêm trọng, cũng may vết thương không sâu, phát hiện tương đối kịp thời nên không có ảnh hưởng gì, nghỉ ngơi vài ngày là được. Mợ chủ bị ngất là do trạng thái tinh thần không ổn, lại thêm hạ đường huyết.”
“Vậy thì tốt.” Trái tim treo lơ lửng của Giản Ngọc cuối cùng cũng hạ xuống, nếu Ôn Khanh Mộ biết chuyện này chắc sẽ đến đây bóp chết anh ta mất.
“Nhưng có một chuyện tôi hy vọng cậu được biết, mợ chủ có thai rồi.”
Giản Ngọc vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tin tức chấn động này đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lễ Thành.
“Có… có thai?”
“Đúng vậy, mợ chủ đã mang thai, vừa tròn năm tuần.”