Chương 241: Bắt ép xem cảnh ân á
i Vậy mà chú ấy lại gửi tất cả icon mà anh giấu riêng gửi hết sang máy chủ ấy!
Mặc dù Ôn Khanh Mộ không nói gì, nhưng Mục Nhiễm Tranh vẫn cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong lòng!
Đây là dùng ân ái ngược đãi anh mà! Gắng gượng.
Khoảng thời gian trước, vì Ôn Khanh Mộ tức giận nên Tô Lạc Ly đòi icon của mình, hôm nay Ôn Khanh Mộ lại tốn công tốn sức đón anh tới đây, cũng là vì icon!
Vì sao anh lại lưu nhiều icon thế này chứ?
Rõ ràng phải xem cái màn ân ái này là do anh tự tìm mà!
Đáng đời!
Nửa ngày sau, Ôn Khanh Mộ cũng coi như chuyển hết đống icon trong điện thoại của Mục Nhiệm Tranh sang máy của mình.
Ôn Khanh Mộ đưa điện thoại trả lại cho Mục Nhiễm Tranh.
“Chú, cháu có thể đi chưa?”
Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy tim mình nhỏ máu.
“Sao cháu không hỏi chú lấy điện thoại của cháu để làm gì?”
Anh vẫn là không hỏi nữa, tránh cho bị ép phải nghe hai người họ ân ái, anh đã chịu đủ rồi.
“Chú làm gì, đến lượt đứa cháu như cháu hỏi sao?”
“Gần đây sao lại hiểu chuyện như thế? Cháu không hỏi chú cũng kể cho cháu.”
Nào có lý nào lại bắt ép xem cảnh ân ái chứ?
Chú ơi là chú, chú tha cho người cháu đáng thương này có được không?
“Đều đã vì thím cháu, cô ấy thích, nghe nói gần đây cháu đang chơi ‘Kiếm thánh’?”
“Vâng.”
Mục Nhiễm Tranh cúi đầu ủ rũ, cái cảnh này anh phải chịu rồi.
Ôn Khanh Mộ lấy ra một tấm thẻ từ trong chiếc hộp trên bàn, đưa cho Mục Nhiễm Tranh.
“Đi chơi đi.” Mục Nhiễm Tranh nhìn chiếc thẻ kia, lập tức ngơ người!
Là thẻ game của “Kiếm thánh”!
“Kiếm thánh” là trò chơi của Dark Region, gần đây cực kỳ thịnh hành, trong đó có một đạo cụ đỉnh cấp, không phải bỏ tiền là có thể mua được, mỗi lần đều cần đặt trước, sau khi đặt xong còn phải tranh giành, anh cũng đã tranh mười mấy lần rồi, vẫn không tranh được.
Thẻ game này, chính là tấm thẻ mà anh muốn mua!
Được rồi, coi như lần này mất không công.
Khu Rainbow Tô Lạc Ly tự mình vào bếp, đã làm xong một bữa tối thịnh soạn, chỉ chờ Ôn Khanh Mộ về nhà.
Ôn Khanh Mộ lại về rất đúng giờ, hai người ngồi vào bàn ăn cơm.
Tô Lạc Ly gắp một miếng cá, đặt vào trong bát Ôn Khanh Mộ.
“Anh ăn thử món cá này xem, đặc biệt nấu cho anh đấy, đây là cá biển, rất giàu protein, thịt cá cực kỳ béo”
Ôn Khanh Mộ không chút do dự, bỏ miếng cá Tô Lạc Ly gắp cho vào trong miệng.
“Đây là thịt cá tráng dương sao?”
Tô Lạc Ly lập tức đỏ bừng mặt.
“Nói linh tinh gì thế?”
“Không muốn nói, tối qua phấn đấu cả một đêm, em cũng không nói nấu cho tôi bát canh bồi bổ.”
Dì Phương và Lê Hoa đều bật cười.
Tô Lạc Ly càng thêm ngại ngùng.
“Ở đây còn có người đấy, anh đừng nói linh tinh! Đồ ăn cũng không chọn được họng anh!”
“Đúng là không chặn được!” Nói rồi Ôn Khanh Mộ khoác vai Tô Lạc Ly, hôn lên mặt cô một cái.
“Trời ơi, ăn cơm thì ăn cơm đi, khiến mặt tôi dính dầu rồi!”
“Làm gì thế? Em còn chê tôi? Tôi còn không chê em, em còn chê tôi?”
Đồ ăn cô gặp cho anh anh đều đã ăn, nếu là người khác thì anh đã vứt đi sớm rồi, không lật bàn lên đã là tốt rồi!
Dì Phương và Lê Hoa đi ra khỏi phòng ăn.
“Tình cảm giữa ông chủ và phu nhân càng ngày càng tốt.”
“Đúng thể dì Phương, tôi nhìn thấy mà cũng muốn yêu đương!”
“Anh không xấu hổ à?”
Trong phòng ăn, Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ vẫn đang trêu chọc nhau.
“Trời ơi, anh đừng làm loạn nữa, mau ăn cơm tử tế đi, tối qua còn chưa ngán sao?”
“Không ngán được! Cả đời này cũng không ngán!”
Tô Lạc Ly che miệng cười, người đàn ông này nói chuyện luôn không che đậy chút nào.
“Hôm nay dì Phương còn mua cá chình, ngày mai tôi làm cơm cá chình cho anh, đưa tới công ty cho anh nhả?”
“Cơm cá chình à? Là cơm cá chình em ý, còn ăn cơm gì chứ?”
Ôn Khanh Mộ mang theo ẩn ý liếc nhìn Tô Lạc Ly. “Có ý gì?”
Nhất thời Tô Lạc Ly không hiểu.
“Tự mình nghĩ đi, cô cơm cá chình, nhà văn lớn.”
Tô Lạc Ly trợn trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ!
Bút danh cô dùng để đăng tiểu thuyết lên mạng chính là cơm cá chình.
Thế nhưng, chuyện này ngoài Mục Nhiễm Tranh ra, thì không có người thứ hai biết!
Sao Ôn Khanh Mộ lại biết chứ?
“Sao anh lại biết?”
“Tôi bấm tay tính toán, liền tính ra!”
“Nói linh tinh!”
“Em còn phải cảm ơn tôi nữa! Không có tội thưởng cho em nhiều tiền như thế, em hít gió đông bắc mà sống à?”
“Thì ra là anh luôn thưởng quà cho tôi à?”
Lúc này Tô Lạc Ly mới hiểu ra. Khoảng thời gian cô quay phim với anh, căn bản tiểu thuyết đã sắp hết rồi, vậy mà còn không ngừng nhận được quà thưởng, thì ra đều là do Ôn Khanh Mộ gửi!
Thế nhưng tiểu thuyết này, sau khi kết thúc mới bắt đầu nổi lên.
Chỉ tiếc là hiện giờ Tô Lạc Ly đang bận quay phim, lúc trước viết tiểu thuyết cũng chỉ là vì muốn kiếm chút tiền nhuận bút, sống tạm qua ngày mà thôi, hiện giờ cũng không thể viết tiếp nữa.
“Có phải anh bảo trang web đẩy truyện của tôi lên không? Hiện giờ tiểu thuyết đó rất nổi tiếng.”
“Tôi không có rảnh đến thế, em xem xem giấy tờ trong phòng làm việc của tôi thì biết là tôi bận thế nào.”
Ôn Khanh Mộ kéo tay Tô Lạc Ly.
“Người phụ nữ của tôi làm cái gì là thành cái đó, đừng không tự tin như thế, sách của em viết xong, kết thúc đầu tiên được đề cử, số liệu liền bay lên, trang web mới chịu đấy tác phẩm lên, thế nên mới nổi tiếng”
“Thật sự không phải là anh sao?”
“Có cái sức đó, tôi làm chút gì khác không tốt sao?”
Lúc này Tô Lạc Ly mới bật cười, thì ra cô thật sự viết rất tốt, tiểu thuyết mới trở nên nổi tiếng.
“Thế nhưng vì sao em lấy bút danh là cơm cá chình chứ?”
“Được?
Phòng ngủ Tô Lạc Ly đang tắm trong nhà tắm, tối qua, nói không chừng là sáng nay, chiến đấu với Ôn Khanh Mộ lâu như thế, cả người cô mệt môi.
Vì thế tự mình xả nước tắm, chuẩn bị ngâm mình cho thoải mái.
“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ ở bên ngoài, gọi.
“Tôi đang tăm! Anh tắm thì qua phòng cho khách đi, trong chốc lát tôi chưa tắm xong đâu.”
“ừ”
Ôn Khanh Mộ đáp một tiếng rồi chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ sang phòng dành cho.
khách, nhưng anh đi được nửa đường liền dừng bước.
Vì sao anh phải đến phòng dành cho khách tắm chứ?
Rõ ràng có thể cùng nhau tâm mà!