Chương 216
Thật ra, phân tích của Tô Lạc Ly không có bất kỳ vấn đề gì.
Trong lịch sử tất cả các giải thưởng, không hề có tác phẩm có phòng vé cao nào còn đoạt được nhiều giải thưởng.
Đây dường như đã là một định luật, phim điện ảnh có phòng vé càng cao, tỉ lệ đoạt giải càng thấp.
Ban bình thẩm gầi tư phải kháo-với người xem, để thể hiện sự chuyên nị p và tính ñghệ thuật của bản thân.
Vì sao Tôn Vũ Anh là người có tỉ lệ đoạt giải cao nhất chứ?
Bộ phim điện ảnh của cô ta, phòng vé không hề cao, chủ yếu cũng là vì chịu hạn chế về đề tài.
Trong bộ phim điện ảnh này, diễn xuất của Tôn Vũ Anh, đương nhiên cũng không phải nói.
Nếu sắp xếp ngược theo phòng vé, vậy thì thứ tự là như: này: Tôn Vũ Anh, Nhiễm Băng, Tiêu Mạch Nhiên, Tô Nhược Vân, Tô Lạc Ly.
Vì thế, tỉ lệ Tô Lạc Ly đoạt giải là thấp nhất, vì phòng vé.
của ‘Âm thanh hoa nở’ cao nhất.
Mục Nhiễm Tranh cũng dựa vào phim này, vì thế tỉ lệ của anh cũng rất thấp.
“Cái này cũng chưa chắc, vẫn còn có cơ hội!”
“Anh đã đoạt nhiều giải như thế rồi, anh còn để ý một cái này sao?”
Tô Lạc Ly lại rất thoải mái.
Mục Nhiễm Tranh lườm cô, đương nhiên là anh không để ý, cái anh để ý là cô có đoạt giải hay không! Cái đồ ngốc này!
Rất nhanh, lễ trao giải liền bắt đầu.
Giải đầu tiên được đưa ra ngay từ đầu, đương nhiên là một vài giải nhỏ, càng về sau càng là giải thưởng quan trọng.
Các ngôi sao ai nấy đều giữ nụ cười, đặc biệt là khi máy.
quay lướt qua.
Đây là trực tiếp tại trường quay, đương nhiên là phải giữ dáng vẻ của mình.
Kỳ lạ là, máy quay lại không quay tới Ôn Khanh Một!
Cùng lắm là quay lại cảnh Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đang nói chuyện với nhau, bên phía Ôn Khanh Mộ gần như là cố tình tránh ra.
Ngay lúc mọi người sắp rã rời mệt mỏi, phần cao trào.
của lễ trao giải đã đến.
“Vâng, giải thưởng tiếp theo của chúng ta chính là, giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất!”
“Chúng ta cùng xem xem, người được đề cử gồm có…”
Trên màn hình lớn, hiển thị từng người được đề cử giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Mục Nhiễm Tranh là người cuối cùng, trên màn hình là cảnh phim nổi bật của vai Lâm Sinh.
Không thể không thừa nhận, diễn xuất của Mục Nhiễm Tranh cũng coi như dày công tôi luyện.
Máy quay liền quay tới trước mặt Mục Nhiễm Tranh, đồng thời cũng quay tới mấy người cũng lọt vào vòng trong khác.
Mục Nhiễm Tranh cười tinh nghịch với máy quay, cái định luật mà Tô Lạc Ly nói kia, đương nhiên Mục Nhiễm Tranh cũng hiểu rõ, vì thế tự bản thân anh cũng không ôm nhiều hy vọng.
“Hiện giờ chúng ta cùng trao giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Ngân Tượng, người đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất là…”
Tất cả mọi người trong hội trường cực kỳ căng thẳng, ai nấy đều nín thở!
“Mục Nhiễm Tranh!”
Khi người dẫn Chương trình hô lên cái tên này, gần như: tất cả đều bừng tỉnh!
Những người cùng được đề cử đương nhiên vẻ mặt cũng hơi khó coi, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm trước ống kính máy quay.
Sau đó máy quay liền quay tới Mục Nhiễm Tranh!
Bản thân Mục Nhiễm Tranh cũng sững sờ, vậy mà lại đoạt giải!
Anh lập tức ôm lấy Tô Lạc Ly, lúc này còn không ôm một cái, sau này thật sự không còn cơ hội nữa!
Tô Lạc Ly cũng rất thản nhiên ôm lấy Mục Nhiễm Tranh.
Xung quanh có người tới chúc mừng, Mục Nhiễm Tranh cũng nhận lấy từng cái ôm hoặc là bắt tay.
Sau đó anh chỉnh lại quần áo, châm chậm đi lên sân khấu.
Người trao giải cho Mục Nhiễm Tranh là một nghệ sĩ già, trước kia từng hợp tác với anh, chẳng qua lúc đó Mục Nhiễm Tranh còn rất nhỏ.
“Được rồi, chúng ta cùng mời Mục Nhiễm Tranh phát biểu lời cảm ơn khi nhận giải”
Mục Nhiễm Tranh được mời tới trước bục đứng của người dẫn Chương trình, hai người dẫn Chương trình liền vội vàng lùi sang một bên.
“Nhận được giải thưởng này, tôi cực kỳ ngạc nhiê khoảng thời gian trước tôi vừa mới về nước, ạ trong nước vẫn còn chưa chuẩn bị tốt, vì thế lần này có thể được đề cử là tôi đã rất vui, nhưng không ngờ được là còn đoạt giải.”
“Cảm ơn sự chăm sóc mà đạo diễn Nghiêm Kha dành cho tôi, cảm ơn Quốc tế Tinh Hoàng, cảm ơn người quản lý của tôi, cảm ơn ekip của ‘Âm thanh hoa nở, ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn một người.”
“Đó chính là Tô Lạc Ly”
Máy quay lập tức quay tới trước mặt Tô Lạc Ly.
“Tôi và Tô Lạc Ly là cùng lớp, cảm ơn cô đã làm bài tập cho tôi những năm qua…”
Toàn hội trường cười ầm ầm!
“Cảm ơn thịt kho tàu cô đã nấu cho tôi những năm qua…
Toàn hội trường lại cười to lần nữa.
“Đồng thời cũng cảm ơn sự chăm sóc và bắt nạt mà cô dành cho tôi khi ở đoàn phim, mới có thể giúp tôi đoạt được giải thưởng ngày hôm nay, cảm ơn, cảm ơn mọi người!”
Mục Nhiễm Tranh giơ chiếc cúp của mình lên, rồi đi xuống sân khấu.
Anh đoạt giải, đương nhiên cũng sẽ cướp đi đầu báo ngày mai, trong lời cảm ơn của anh, cũng kéo thêm Tô Lạc Ly vào, vì thế, đầu báo ngày mai, cho dù có thế nào, cũng sẽ có Tô Lạc Ly.
Đám phóng viên giỏi bắt chữ, chắc chắn sẽ moi móc trong lời cảm ơn khi đoạt giải của Mục Nhiễm Tranh.
Diễn xuất của Tô Lạc Ly rất tốt.
Tay nghề nấu ăn của Tô Lạc Ly khá tốt.
Tô Lạc Ly cực kỳ chăm chỉ khi ở trường.
Quan hệ của Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh rất tốt.
Có những thứ này, Tô Lạc Ly đã có hình tượng rồi.
Mục Nhiễm Tranh cầm cúp, ngồi về chỗ của mình.
“Cầm xa một chút, đừng khoe khoang với tôi”” Tô Lạc Ly lườm anh.
“Cô yên tâm, tôi cũng đoạt giả thể. Định luật này đã bị phá vỡ rồi chắc chắn cô cũng có “Vì thế anh tin vào kỳ tích, một bộ phim điện ảnh có phòng vé cao, còn có thể nâng lên cả ảnh đế và ảnh hậu?”
Giọng nói của Tô Lạc Ly vẫn cực kỳ bình tĩnh như trước.
Sắc mặt Mục Nhiễm Tranh liền tái xanh.
Đúng thế, trong bộ phim điện ảnh có phòng vé cao, anh có thể đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất đã là một kỳ tích, lẽ nào bộ phim này còn có kỳ tích thứ hai sao?
Vì anh đã đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, vì thế Tô Lạc Ly càng không thể đoạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Khoảnh khắc khi Mục Nhiễm Tranh đoạt giải, thật ra rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong những người đó có Tô Nhược Vân.
Mặc dù La Thần nói với cô ta về định luật phòng vé và đoạt giải, tỉ lệ cô ta đoạt giải không cao, dù sao phòng vé của “Niết bàn” cũng không tính là thấp.
Thế nhưng, tỉ lệ đoạt giải của cô ta còn cao hơn Tô Lạc Ly, hiện giờ Mục Nhiễm Tranh đã đoạt giải, tỉ lệ đoạt giải của Tô Lạc Ly lại càng thấp hơn.
Cô ta vừa ra mắt không lâu, năm đầu tiên tham gia mà không đoạt giải cũng không sao.
Chỉ cần người đoạt giải không phải là Tô Lạc Ly, là ai cũng không sao cả.
“Được rồi, hiện giờ chúng ta sẽ đến với giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Ngân Tượng lần này, những người được đề cửa Trên màn hình lớn lại bát đầu chiếu lên những cảnh quay nổi bật của tất cả các diễn viên được đề cử.
Lúc này, Tô Lạc Ly rất thoải mái.
Đương nhiên Tiêu Mạch Nhiên rất căng thẳng, nhưng Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh cô ta, biểu cảm của cô ta cũng thoải mái tự nhiên hơn một chút.
Tôn Vũ Anh mang khí khái như một vị tướng, trên mặt là nụ cười bình tĩnh thong dong, máy quay dừng lại trên người cô ta lâu nhất.
Nhiễm Băng nhìn có vẻ nghiêm túc.
Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch đang nói thầm gì đó.
“Xem ra mọi người đều rất căng thẳng, độ cạnh tranh của giải nữ diễn viên chính xuất sác nhất lần này cực kỳ lớn, ban thẩm định của chúng tôi đã thảo luận rất kịch liệt mới có thể chọn ra.”
“Người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất giải Ngân Tượng lần này chính là…”
Trời ạ! Căng thẳng quát