Chương 653
“Cô ấy sẽ tới ngay thôi. Anh gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy đang trên đường tới đây. Em phải đợi cô ấy đấy!”
Tô Kiêm Mặc chớp mắt một cái. Cậu thậm chí không còn sức để nói chuyện nữa, chỉ muốn giữ lại chút sức lực cuối cùng để nói với Tô Lạc Ly mấy câu.
“Em phải cố chống đỡ tới khi chị em đến, biết chưa?”
Tô Kiêm Mặc lại chớp mắt.
Ôn Khanh Mộ vội đi tới trước mặt Chu Lễ Thành.
“Bây giờ truyền máu còn kịp không?”
Chu Lễ Thành vạch mí mắt của Tô Kiêm Mặc lên, lại xem các chỉ tiêu của cậu.
“Tôi nghĩ không kịp nữa đâu. Đồng tử của cậu ấy đã bắt đầu giãn ra, huyết áp cũng đang giảm xuống. Bây giờ sợ là khó có thể truyền bất kỳ chất lỏng nào vào trong cơ thể cậu ấy, cậu ấy chỉ còn giữ lại một hơi thở mà thôi.”
“Sao có thể như vậy được? Không phải ông đã nói là một tháng sao?” Ôn Khanh Mộ cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.
“Một tháng chỉ là trên phương diện lý luận. Nếu trong thời gian này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm cậu ấy quá kích động hoặc vận động mạnh…” Chu Lễ Thành không nói tiếp.
“Tôi không quan tâm ông dùng cách gì, ít nhất phải làm cậu ấy sống thêm mấy tiếng nữa!” Ôn Khanh Mộ đưa ra tối hậu thư.
“Được, tôi sẽ thử xem!”
Ôn Khanh Mộ đứng bên cửa sổ vừa bắt đầu gọi điện thoại.
“Cậu lập tức đưa thứ tôi nhờ cậu chuẩn bị qua đây, không được chậm trễ một phút nào hết!”
Ôn Khanh Mộ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, khi bấm đến số điện thoại cuối cùng, anh ngập ngừng mất mấy giây.
“Alo, tôi đồng ý với anh, anh lập tức tới đây đi.”
Một giờ sau, Tô Lạc Ly cuối cùng cũng tới bệnh viện.
Mục Nhất Hân và cô cùng xông vào trong phòng cấp cứu.
Khi Tô Lạc Ly nhìn thấy Tô Kiêm Mặc đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường bệnh, cô đột nhiên dừng lại, cố gắng hít sâu một hơi.
Ôn Khanh Mộ đi tới bên cạnh cô và bóp vai cô.
“Cậu ấy còn đang chờ em đấy. Em đừng khóc, Kiêm Mặc nhìn thấy sẽ đau khổ.”
Tô Lạc Ly cắn chặt môi mình và gật đầu thật mạnh, sau đó đi tới bên giường.
“Kiêm Mặc, chị đây, chị tới rồi, em mở mắt nhìn chị đi.”
Tô Lạc Ly đã nói mình không được khóc nhưng vừa mở miệng, giọng nói vẫn nghẹn ngào.
Nghe được giọng nói của Tô Lạc Ly, Tô Kiêm Mặc lại chậm rãi mở mắt ra.
Tô Lạc Ly dè dặt tháo mặt nạ thở oxy của Tô Kiêm Mặc ra, cho cậu tiện nói chuyện.
Ôn Khanh Mộ đi tới trước mặt Mục Nhất Hân.
“Hân Hân, chú giao cho cháu một nhiệm vụ.”
“Chuyện gì ạ?” Mục Nhất Hân ngước đôi mắt lưng tròng nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Kiêm Mặc thích thiết kế trang phục nhất, đúng không? Cậu ấy có rất nhiều bản thiết kế ở trong Studio thời trang, cháu đi lấy giúp cậu ấy, nói không chừng cậu ấy sẽ có căn dặn.”