Chương 114 Thỉ ra mày muốn ăn
Tô Lạc Ly hoảng sợ không dám động đậy.
Lại thêm chân cô cực kì đau đớn, cô cũng không thể động đậy!
Gô Số gắng giữ 3 tĩnh, mở yịatV tr phía! ô Từng cặp, từng đôi mắt màu Xanh, rải rác: khắp xung quanh cô!
Đều nói đàn sói cực kì đoàn kết, cô bị bao vây rồi!
Từ những cặp mát này có thể thấy, có khoảng hai mươi con sói!
Gay go rồi!
Trong lòng Tô Lạc Ly hoảng sợ, sợ là hôm nay cô phải làm bữa đêm cho đám sói này.
Hiển nhiên đàn sói này không vội công kích cô, mà đang chờ đợi thời cơ.
Thật ra, Ôn Khanh Mộ nói không sai, người của đoàn phim cứ ở mãi dưới chân núi, khiến đàn sói ngửi thấy mùi con người, vì thế chúng mới bắt đầu tìm kiếm, bằng không, cũng chưa chắc có đàn sói tập trung xuất hiện như này.
Làm thế nào đây?
Tô Lạc Ly cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này, trong đầu cô xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.
Tô Kiêm Mặc còn cần có người chăm sóc, ước mơ của cô vừa mới bắt đầu, cô còn chưa hoàn thành di nguyện của mẹ trước lúc ra đi.
Cô tuyệt đối không thể chết!
Nghĩ như vậy, Tô Lạc Ly dường như bỗng có sức lực, tay của cô cẩn thận sờ lên mặt đất.
Cô không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ cách mới đượ!
c Lúc này, cô cần có vũ khí trong tay.
Bỗng, cô sờ được một cây gậy, nhỏ hơn cánh tay cô một chút.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cây gậy, cầm lên, chuẩn bị liều chết với đàn sói.
Đàn sói rất kiên nhân, bọn chúng nhất định phải chờ tới khi xác định rõ đối phương không hề nguy hiểm, lúc này mới chia nhau ăn.
Thế nhưng, hiển nhiên một con sói nhỏ đã mất kiên nhấn, nó nhào tới “vèo” một tiếng, khiến Tô Lạc Ly không thể ngờ được.
VÀ Khi con sói nhỏ sắp chạm tới cổ của Tô Lạc Ly, bỗng một bóng màu trắng xẹt qua như một tia chớp, trực tiếp vồ con sói nhỏ ngã trên mặt đất.
€on sói nhỏ bị cắn đau, rú lên đáng thương.
Toàn bộ đàn sói dừng bước, không tiến lên nữa.
Tô Lạc Ly không biết là vua sói trắng, cô căn bản cũng không nghĩ theo hướng đó, chỉ thấy một bóng trắng tinh vụt qua.
Vua sói trắng ngẩng đầu cao quý, hướng lên trời hú lên vài tiếng.
Tiếng hú này chấn động tứ phương!
Rất nhanh, trong đàn sói bắt đầu có con hưởng ứng, từng tiếng sói hú lên, khiến Tô Lạc Ly nổi da gà.
Ngay khi cô cầm cây gậy chuẩn bị đứng lên, những cặp mắt màu lục xung quanh bỗng không thấy nữa.
Đến con sói nhỏ chuẩn bị nhào tới chỗ cô cũng nhanh chóng chạy đi.
Cô chỉ thấy một thứ gì đó trắng tinh đang tiến dân đến phía cô.
“Vừa rồi mày cứu tao, giờ sẽ không ăn tao chứ?”
“Tiểu tổ tông, thì ra mày muốn ăn một mình à?”
Vua sói trắng từng bước tiến đến gần.
Tô Lạc Ly cầm lấy cây gậy, chắn trước người mình.
Vua sói trắng nhanh chóng chạy tới chỗ cô, chỉ nghe.
thấy “xoẹt” một tiếng.
Tốc độ của vua sói trắng nhanh đến mức khiến người khác kinh ngạc, căn bản Tô Lạc Ly không kịp phản ứng lại, vua sói trắng đã không thấy nữa.
Cô cũng hoàn toàn không ý thức được, một góc áo của mình đã bị vua sói trắng ngậm trong miệng.
Đàn sói đi rồi, nhưng Tô Lạc Ly không dám thả lỏng chút nào.
Bắt buộc cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, bằng không, hôm nay không làm bữa đêm cho đàn sói, cũng phải làm bữa đêm cho con thú khác.
Tô Lạc Ly xoa chân mình, cố gắng nhịn đau, bắt đầu tiến về phía trước.
Vốn cô bị mù đường, giờ lại là nửa đêm, hoàn toàn không thấy rõ đường.
Cô chỉ có thể cứ đi xuống mãi, đi xuống không sao được.
chứ? Chỉ cần đến chân núi, ít nhất cô cũng an toàn.
Vua sói trắng về báo cáo, Ôn Khanh Mộ lấy mảnh áo trong miệng nó ra.
Miếng áo này chắc là của Tô Lạc Ly, vua sói trắng cực kì mãn cảm với các loại mùi, tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn.
“Đưa ta qua đói”
Vua sói trắng nhận được lệnh, lập tức đi trước dẫn đường, tốc độ của Ôn Khanh Mộ nhanh như gió, nhanh chóng vụt qua núi.
Mặc dù tốc độ của anh không nhanh bằng vua sói trắng, nhưng cũng không kém nhiều.
Dưới sự dẫn đường của vua sói trắng, anh nhanh chóng đến chỗ của Tô Lạc Ly, bỗng cảm thấy dẫm phải thứ gì đó.
Trong màn đêm, anh nhìn rất rõ, là điện thoại của Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ nhặ lên, nhét vào trong túi.
Thế nhưng, khi vua sói trắng dẫn Ôn Khanh Mộ tới nơi vừa rồi gặp Tô Lạc Ly, lại không thấy cô đâu nữa.
“Người phụ nữ chết tiệt này! Mù đường còn chạy lung tung gì chứ?”
Ôn Khanh Mộ không nhịn được mắng một câu.
Khó khăn lắm vua sói trắng mới tìm thấy cô, cô lại chạy mất!
Như này không phải mất công sao?
“Tiếp tục tìm!”
Nhận được lệnh, vua sói trăng lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Ôn Khanh Mộ nhìn quanh tứ phía, quả thật không có thứ gì có thể lợi dụng được.
Tô Lạc Ly có cây gậy làm gậy chống, nhảy từng bước, tốc độ cũng nhanh hơn, lại thêm đây là đang chạy thoát thân!
Chạy, cũng không để ý đến vết thương trên chân.
“Tô Lạc Ly, mày làm được! Mày không sao đâu!”
Tô Lạc Ly vừa chạy vừa tự động viên mình!
“Mẹ kế của mày, Tô Nhược Vân, Tô Nhược Diệu, tất cả đều muốn mày chết, bao năm rồi, mày cũng vượt qua được, còn có gì không vượt qua được chứ?”
Tô Lạc Ly cứ tự nói một mình như thế.
Trong đầu xẹt qua rất nhiều khuôn mặt, nếu cô chết đi, những người này chắc chắn sẽ đốt pháo ăn mừng, cô sẽ không cho bọn họ đạt được mục đích!
“Khit khit khịt..”
Bỗng Tô Lạc Ly cảm thấy xung quanh mình dường như có âm thanh gì không hòa hợp cho lắm.
Lúc đầu cô không quá chú ý, tiếp tục tự nói một mình, đi về phía trước.
Thế nhưng, âm thanh này dường như cứ theo cô mãi, cô liền dừng bước lại.
“Khit khịt khịt..”
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt!
Trước kia nhà họ Tô ở nông thôn, nhà bọn họ từng nuôi lợn, khi còn nhỏ cô bị mẹ kế bắt phải cho lợn ăn, hình như đây là tiếng lợn kêu!
Gay go, không phải gặp lợn rừng rồi chứ?
Khi lợn nhà phát điên, cũng có thể húc ngã vài người lớn, lực sát thương của lợn rừng lại càng lớn hơn!
Vừa thoát khỏi miệng sói, giờ lại làm mồi cho lợn rừng Sao?
Mấy ngày nay, cô mới đọc tin tức, có một ông chú gặp phải lợn rừng, suýt chút nữa bị lợn rừng xé xác ăn thịt!
“Tô Lạc Ly ơi Tô Lạc Ly, sao số mày lại đen thế này chứ?”
Đoán là lợn rừng có thể húc cô bay lên, cây gậy này của cô có tác dụng quái gì chứ?
Tô Lạc Ly liền nghĩ ra trèo lên cây.
Lợn không biết trèo cây, cô chỉ có cách trèo lên cây mới có thể bảo vệ mình!
Thế nhưng, giờ chân cô bị thương, đi đường đã khó khăn, trèo cây sao?
Tốt xấu gì cũng nên thử một lần chứ?
Tô Lạc Ly nhanh chóng chạy tới một gốc cây, chuẩn bị trèo lên.
Nếu chân cô không bị thương, trèo cây căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng giờ cô dùng hết sức bình sinh cũng chỉ trèo được một đoạn.
Khoảng cách này không ổn, lợn có thể đụng tới.
“Anh lợn ơi, làm ơn, cho em chút thời gian nữa, để em trèo thêm lúc nữa, anh lợn, làm ơn, hay là em hát cho anh một bài nhé?”
Con lợn rừng này thấy Tô Lạc Ly bắt đầu trèo cây, biết được ý đồ của cô, cũng không định chờ nữa, trực tiếp.
công kích tới!
“Khit khịt khit..” Xông tới!
“A..” Tô Lạc Ly kêu thất thanh, cả người dán chặt lên cây.
Lúc này, trong đầu Tô Lạc Ly chỉ có một suy nghĩ.
Chết chắc rồi.