Chương 620
Nói không sợ là nói dối, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời.
Nhưng người đàn ông trước mặt là người đàn ông cô yêu, là người đàn ông cô sớm tối bên nhau, cũng là người đàn ông yêu cô sâu đậm.
Có gì mà cô phải sợ chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Lạc Ly không khỏi lơi lỏng cảnh giác, cố gắng mỉm cười.
Nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn nhìn thấy chút sợ hãi trong mắt Tô Lạc Ly.
Đây là thứ anh không muốn nhìn thấy nhất.
“Em nấu…”
“Cút.” Không đợi Tô Lạc Ly nói xong Ôn Khanh Mộ đã lên tiếng, anh thốt ra chữ này khiến Tô Lạc Ly có hơi không chấp nhận được.
“Cái gì?” Thậm chí Tô Lạc Ly nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Tôi bảo em cút, nghe không hiểu sao?” Mắt Ôn Khanh Mộ đầy lạnh lùng, giống như trước đây mắt anh đầy cưng chiều.
Anh lúc này như thể không quen Tô Lạc Ly.
“Có phải chúng ta nên nói chuyện rõ ràng không?” Tô Lạc Ly cố gắng kiềm chế.
“Có gì để nói? Chẳng phải em đã biết rồi sao? Đã biết rồi còn không mau cút đi, không sợ tôi ăn em, uống máu của em à?”
Giây phút đó vẻ mặt Ôn Khanh Mộ dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ.
“Anh cứ phải thế này sao?”
“Không thì thế nào? Đối xử với em như trước đây sao? Em cảm thấy có thể không? Dù sao thì tôi cũng chơi chán rồi, chẳng có gì thú vị, bị em phát hiện cũng tốt, tôi có thể tìm một mục tiêu tiếp theo rồi.”
Tô Lạc Ly chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.
“Được, Ôn Khanh Mộ, anh đã nói vậy thì em cũng chẳng còn gì để nói nữa.”
Tô Lạc Ly nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.
Ôn Khanh Mộ luôn nhìn theo cô, cho đến khi cô chạy ra khỏi biệt thự.
Cuối cùng ánh sáng trong mắt anh tối đi, hai hàng nước mắt chầm chậm chảy ra khỏi khóe mắt anh.
Anh đưa tay lên sờ mặt rồi lại nhìn tay mình.
Không ngờ anh lại chảy nước mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt.
Sau khi Tô Lạc Ly đi, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Ôn Khanh Mộ xuống lầu.
Vương Vĩ không ngờ Tô Lạc Ly sẽ dậy sớm như vậy, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thấy Ôn Khanh Mộ xuống, ông ấy vội đi tới.
“Cậu chủ, mợ chủ đúng là chịu khó, sớm vậy đã dậy nấu bữa sáng cho cậu rồi, ôi mợ chủ đâu? Mợ ấy không ăn sáng với cậu sao?”
Ôn Khanh Mộ phớt lờ Vương Vĩ, anh đi thẳng vào phòng ăn, trên bàn đã để sẵn bữa sáng Tô Lạc Ly nấu.
Anh ngồi xuống, những món này anh đã vô cùng quen thuộc rồi, nhưng giờ phút này anh lại không nỡ ăn dù chỉ một miếng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Doãn Cẩn gọi đến.
“Sếp Ôn, hôm qua điện thoại của tôi bị hack, hình như là gửi tin nhắn cho mợ chủ, mợ ấy vẫn ổn chứ?”
Ôn Khanh Mộ dứt khoát cúp điện thoại.
Thực ra Giản Ngọc và Hoắc Vũ Long biết, với năng lực của hai người họ thì rất khó để giết được anh vào đêm trăng tròn.
Cho nên mục đích thật sự của họ là khiến anh mắc câu, để Tô Lạc Ly biết được thân phận thật sự của anh thôi.