Chương 91 Nhà các anh có chổi lông gà không?
Hôm nay động tác của Ôn Khanh Mộ cực kì thô lỗ.
Ngay khi bàn tay anh đặt lên thân người kiều diễm của Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly bỗng nắm lấy tay anh.
Dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng vừa rồi, vào thời khắc quan trọng lại…
Đôi mắt Tô Lạc Ly hung dữ nhìn chằm chằm Ôn Khanh Mộ.
“Chúng ta ly hôn đi…”
Trong màn đêm, Ôn Khanh Mộ có thể nhìn rõ ràng như ban ngày, đôi mắt màu lam của anh không giống với người thường.
Anh có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh như nước của Tô Lạc Ly, có thể nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô.
‘Yết hầu anh khế động.
Người phụ nữ đáng chết này!
Vừa rồi không hề động đậy, mặc cho anh hôn, khi lửa dục vọng trong cơ thể anh triệt để bùng cháy, cô lại muốn dập lửa!
Đủ á!
c “Lý do?” Ôn Khanh Mộ đè thấp giọng nói.
Cuối cùng người đàn ông này cũng nói chuyện rồi…
Tô Lạc Ly cười lạnh.
“Anh coi tôi là cái gì? Búp bê tình dục? Công cụ phát tiết?”
“Dù sao tôi biết anh không coi tôi là vợ anh, thậm chí không coi tôi là người, nếu đã như vậy, vì sao tôi phải ở bên anh chứ?”
“Có người phụ nữ nào muốn sống cuộc sống như vậy chứ? Chưa từng thấy chồng của mình, cũng không biết anh ta là ai”
Ôn Khanh Mộ nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly, những lời trước kia cô nói với anh, vẫn còn văng vắng bên tai.
Cô từng nói, tuyệt đối cô sẽ không ly hôn với chồng mình, cô đã sớm không đếm xỉa gì tới tất cả của mình.
Không ngờ người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay!
Thế nhưng, anh lại không thể nói, nói ra há chẳng phải tự làm lộ thân phận sao?
“Cô nói dối!” Ôn Khanh Mộ lại mở miệng lần nữa.
Tô Lạc Ly cười, trong mát xẹt qua tia quyến rũ, không nhanh không vội.
“Đúng, tôi nói dối, không ngờ anh lại có thể nhìn ra”
“Lý do thật sự”
Vì để không lộ thân phận, anh luôn khàn giọng mà nói, hơn nữa không thể nói nhiều.
“Tôi đã yêu người khác”
Khoảnh khắc đó, Ôn Khanh Mộ lập tức giơ một tay lên, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt Tô Lạc Ly lại không chút sợ hãi, ngược lại còn hất mặt lên.
Dường như tư thế kia nói rằng: “Anh có giỏi thì đánh đi”
Tay của anh khựng lại hồi lâu vẫn chưa đánh xuống.
“Tôi nghĩ rằng nhất định anh muốn biết tôi đã yêu người nào. Anh ấy là một tên trai bao, không giấu anh, trước.
đêm anh quay về, tôi đã đến quán bar tìm được, đêm đầu tiên của tôi là dành cho anh ấy”
Ôn Khanh Mộ cắn chặt răng, sao cô có thể nói trôi chảy như thế…
“Xin lỗi, tôi đã cắm sừng anh”
Ôn Khanh Mộc càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ chết tiệt này…
“Chuyện này cũng không thể trách tôi, nếu muốn trách, bản thân anh cũng không thoát khỏi có trách nhiệm, vốn tôi muốn yên ổn qua ngày với anh, ai ngờ anh đối xử với tôi như này, vậy nên xin lỗi, cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần anh ly hôn với t Ôn Khanh Mộ nghe vậy, tức đến nổ phổi!
Tô Lạc Ly có thể cảm nhận thấy lửa giận của anh sắp cháy đến trên người cô rồi.
Nhưng, như vậy cô mới hả hê!
So diễn xuất với cô, cô là diễn viên chuyện nghiệp đó!
Tay Ôn Khanh Mộ liền bóp lấy cổ Tô Lạc Ly!
Dựa vào sức của anh, sợ là không cần quá dùng sức, cổ Tô Lạc Ly liền có thể bị bóp gãy.
Thế nhưng, anh vô thức thu lực lại.
Ôn Khanh Mộ hơi híp mắt lại, đẩy Tô Lạc Ly ra, mở cửa, tức giận rời đi!
Xuống tầng, Ôn Khanh Mộ ngồi trong xe của mình, không lập tức rời đi, mà châm một điếu thuốc.
Đầu thuốc lúc sáng lúc tối.
Anh lấy điện thoại gọi cho Dạ Bân.
“Ông anh, nửa đêm gọi cho em đây là có chuyện gì vậy?”
“Thất Nguyệt Hoa! Mau đến!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền ngắt máy, vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, khởi động máy, rời đi.
Tô Lạc Ly nghe tiếng “vút” dưới nhà, từ tiếng động cơ cũng có thể biết người đàn ông này tức giận thế nào!
Cô mím môi cười, anh trêu chọc tôi à?
Tô Lạc Ly cởi lễ phục trên người, không thay đồ ngủ, mà lại mặc bộ quần bò áo phông thường ngày.
Tiếp đây còn có chuyện quan trọng hơn cần làm!
Gọi điện cho Mục Nhiễm Tranh.
“Alo, Lạc Ly, cô vẫn chưa ngủ à? Có phải không ngủ được không, qua đây chơi game với tôi nha?”
“Không phải anh đi chơi rồi sao?”
“Không có tâm trạng, hội anh Khiêm đi rồi, tôi ở bên ký.
túc.
“Được, tôi lập tức qua đó”
Từ sau khi Mục Nhiễm Tranh nổi tiếng, căn bản không hay về nhà, anh hay ở lại ký túc của mình, cũng chính là tòa biệt thự khu núi Diamond ở trung tâm thành phố.
Ở trong khu núi Diamond đều là nhân vật cực kì nổi danh, không phải nhà giàu, thì là ngôi sao lớn, giá nhà ở đây cũng cực kì đắt đỏ.
Thường ngày, Mục Nhiễm Tranh đều thích ở đây, dù sao an ninh ở khu này rất tốt, anh không cần lo lắng bị đám “chó săn” bám đuôi.
Tô Lạc Ly đến cửa khu nhà, đứng ở phòng bảo vệ gọi một cuộc điện thoại, họ liền cho cô vào.
Cô không phải lần đầu đến khu này, xe nhẹ chạy đường quen, trực tiếp tìm đến căn biệt thự mà Mục Nhiễm Tranh ở.
Lúc này, vì biết Tô Lạc Ly đến, Mục Nhiễm Tranh đã mở sẵn cửa.
Tên nhóc này thường ngày không thích có người đến nhà, đến người giúp việc cũng không có, anh lại lười dọn dẹp, đương nhiên căn nhà cực kì lộn xộn.
Biết Tô Lạc Ly đến, anh đang cuống cuồng tay chân dọn đẹp.
Khi Tô Lạc Ly đi đến cửa, Mục Nhiễm Tranh đang ôm hai hộp đồ ăn gọi ngoài, chuẩn bị vứt vào trong thùng rác.
Thấy Tô Lạc Ly, Mục Nhiễm Tranh liền cười ngây ngô hai tiếng.
“Lạc Ly, sao cô đến nhanh thế? Mau vào nhà n¡ Mục Nhiễm Tranh cười lúng túng.
Tô Lạc Ly vừa vào cửa, liền lấy chân đạp cửa đóng lại.
“Tôi nói cho cô biết, tôi vừa mang thiết bị chơi game từ nước ngoài về, lát nữa dẫn cô đi giết địch!”
Mục Nhiễm Tranh vừa nói, vừa thu dọn rác.
Tô Lạc Ly vừa vào nhà liền bát đầu tìm kiếm xung quanh.
“Cô tìm gì thế?”
“Nhà các anh có chổi lông gà không?”
Mục Nhiễm Tranh vừa nghe vậy, muốn dọn dẹp giúp anh sao?
“Có có có!” Anh lập tức lấy một cây chổi lông gà hình như chưa từng sử dụng từ trong bình hoa lớn ở góc.
tường, đưa cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly đánh giá cây chổi lông gà này, hừ lạnh một tiếng.
“Gô tùy tiện dọn dẹp một chút là được, trong nhà có phụ nữ thật tốt”
Mục Nhiễm Tranh vừa xoay người, Tô Lạc Ly liền giơ chổi lông gà, hướng về phía lưng Mục Nhiễm Tranh mà đánh xuống!
“Á.
Một tiếng kêu thảm thiết.
“Tô Lạc Ly, cô điên à?”
Tô Lạc Ly căn bản không để ý đến Mục Nhiễm Tranh, giơ chổi lông gà đuổi đánh anh.
“Tô Lạc Ly! Cô uống nhầm thuốc á? A… Đau đau đau!”
⁄A…A..
“Đau..”
“Cô làm gì thế?”
“Không đoạt giải thì trút giận lên tôi có phải không?”
Mục Nhiễm Tranh cứ chạy, Tô Lạc Ly cứ đuổi, lông gà bay tứ tung.
Cảnh tượng đó cực kì hùng tráng.
May là hiệu quả cách âm của căn nhà khá tốt.
Tô Lạc Ly đuổi từ tầng 1 lên tầng 2, rồi đuổi lên tầng 3, mãi cho tới khi Mục Nhiễm Tranh trốn vào góc tường.
Mục Nhiễm Tranh nhìn dưới tầng.
“Cô còn đánh nữa là tôi nhảy xuống đấy!”
“Anh nhảy đi” Mặt Tô Lạc Ly không biểu cảm.