Chương 821
Tô Lạc Ly hừ lạnh một tiếng sau đó quay người đi, Ôn Khanh Mộ vội vàng nắm lấy tay cô: “Đừng giận mà!”
“Anh muốn em không giận thì nói xem, rốt cuộc là anh bị gì thế?”
Tô Lạc Ly nhìn lên Ôn Khanh Mộ đang đeo kính râm, ban ngày ban mặt mà anh lại đeo kính râm làm cái quái gì vậy, bị dở hơi à?
“Em bảo anh nói thì anh sẽ nói, nhưng mà em phải đồng ý với anh một chuyện.”
“Anh lại còn dám ra điều kiện cho em à?”
“Tóm lại là em phải đồng ý với anh, nếu không thì anh sẽ không nói câu nào đâu!” Ôn Khanh Mộ cũng đã hạ quyết tâm rồi.
“Được rồi, em đồng ý hết với anh đấy, được chưa?”
“Em phải hứa với anh là sẽ không rời đi, không nổi giận, không cười nhạo anh.”
Tô Lạc Ly giơ tay lên thề: “Em thề, em sẽ không rời đi, không tức giận, không cười nhạo anh.”
Ôn Khanh Mộ suy nghĩ một lúc lâu rồi mới từ từ bỏ kính râm ra.
Đôi mắt anh đã chuyển sang màu đen như những viên đá quý, thâm thúy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Lúc nhìn thấy đôi mắt đó, Tô Lạc Ly cũng hơi sững người, hóa ra đôi mắt màu lam đặc trưng của Ôn Khanh Mộ đã không còn nữa rồi.
“Em đừng có nhìn chằm chằm vào anh như vậy nữa! Anh biết ngay là bây giờ anh không còn đẹp trai như trước, cũng không còn quyến rũ như trước nữa rồi!” Ôn Khanh Mộ lập tức đưa tay lên che mắt mình lại.
Tô Lạc Ly cười phá lên một tiếng, nhưng sau đó cô vội vàng che miệng lại.
“Em đã nói là không cười rồi mà, lại còn thề rồi!”
Tô Lạc Ly lập tức bình tĩnh lại: “Em không cười màu mắt của anh, em cười vì thái độ của anh.”
“Anh thì có gì mà khiến em phải buồn cười chứ, vì anh không còn đẹp trai xuất chúng như trước kia nữa à? Tô Lạc Ly, anh không ngờ rằng em lại là người chỉ để ý đến vẻ bề ngoài như vậy đấy.”
Tô Lạc Ly còn chưa nói gì mà Ôn Khanh Mộ đã nhảy cẫng lên rồi.
“Người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài là em hay là anh? Có mỗi việc không còn đôi mắt màu xanh lam trước kia thôi mà. Bây giờ đổi thành màu mắt đen cũng rất đẹp đấy chứ, em đã nói gì đâu.”
Tô Lạc Ly trừng mắt, người đàn ông này đang ảo tưởng về bản thân quá rồi.
“Đẹp? Em nói là màu mắt đen cũng đẹp à? Nhưng rõ ràng là trước kia em đã nói rằng đôi mắt màu xanh da trời của anh rất đẹp, còn nói là đôi mắt đó dường như có thể hớp hồn em vậy.”
“Chồng à.” Tô Lạc Ly khoác tay lên vai Ôn Khanh Mộ, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Em thích anh không phải là vì mỗi đôi mắt màu xanh da trời. Chúng ta là người phương Đông, giờ cùng có đôi mắt màu đen thế này nhìn sẽ càng xứng đôi hơn. Em thích anh nên mới thích mắt của anh, chứ không phải là vì thích mắt của anh nên mới thích anh. Hiểu chưa?”
Sau khi cân nhắc kỹ những gì Tô Lạc Ly vừa nói, Ôn Khanh Mộ có cảm giác như thế giới của mình vừa bừng sáng lên rồi.
“Ly Ly, càng ngày những lời tâm tình của em nghe có vẻ càng sâu sắc hơn rồi. Em học từ ai thế? Em có thể nói thêm vài câu nữa không?”
Tô Lạc Ly ngậm miệng lại, biết thế thì cô đã không nói gì rồi, cứ thế mặc kệ cho anh xấu hổ.
Nhưng chẳng hiểu sao Ôn Khanh Mộ lại nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt lại xị xuống.
“Ly Ly, em sẽ không ghét anh thật chứ?”