“Người đàn ông của em thật sự khiến tôi hơi thất vọng, em yêu, trong lòng anh ta căn bản không có em, đến danh phận chính thức cũng không muốn cho em”
Tô Lạc Ly quay mặt đi hướng khác.
“Bản thân em cũng không muốn công khai quan hệ”
“Nhưng vào lúc đó, thật ra tận trong đáy.
lòng em cũng thầm hy vọng anh ta có thể công khai quan hệ của hai người đúng không?”
‘Thoáng cái Giản Ngọc liền chọc trúng điểm yếu của Tô Lạc Ly, nhìn thấy suy nghĩ của cô.
Tô Lạc Ly hít sâu một hơi.
“Anh Ngọc, nói những lời này không có ý nghĩa gì, em và anh ấy đã kết hôn, hơn nữa hiện giờ em rất yêu anh ấy, em hy vọng anh đừng quá quan tâm về hôn nhân của em nữa, được không?”
Giản Ngọc vừa nghe tới câu “em rất yêu anh ấy”, cũng sững sờ.
“Em yêu, em hãm sâu vào nhanh như thế, đây không phải là chuyện tốt”
“Em không cần biết nó là chuyện tốt hay chuyện xấu, em chỉ biết rằng đây là sự thật, anh Ngọc, em rất cảm ơn anh dạy em nhiều thứ như thế, nhưng suy cho cùng hai người chúng ta chỉ có duyên mà không có phận, anh buông tay đi, có được không?”
Giọng điệu của Tô Lạc Ly cực kỳ chắc chắn.
Giản Ngọc ôm ngực mình.
“Em yêu, em như này là triệt để từ chối tôi sao? Em có biết tôi buồn lâm không?”
“Giản Ngọc!”
Tô Lạc Ly gầm lên một tiếng “Anh có thể nghiêm túc một chút không?
Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!”
Giản Ngọc xòe tay ra, nhún vai.
“Em yêu, tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc với em”
Tô Lạc Ly tức đến mức không nói thành lời.
Vì sao những người đàn ông mà cô gặp đều là loại nói chuyện có thể tức chết người như này chứ?
Ôn Khanh Mộ cũng như thế này!
Thấy Tô Lạc Ly hơi không vui, Giản Ngọc lập tức cư: “OK, OK, em yêu, nếu em đã yêu anh ta, tôi cũng không còn gì để nói, sau này chúng ta làm bạn là được”
Tô Lạc Ly thấy Giản Ngọc lật mặt nhanh như thế, hơi không dám tin tưởng “Anh Ngọc, anh nói thật sao?”
“Em không tin tôi?”
Tô Lạc Ly đánh giá Giản Ngọc một lượt, không trả lời vấn đề này.
“OK, tôi nói gì em cũng tin, vậy tôi cũng không nói nữa, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện như bạn bè thì thế nào?”
Người đàn ông này mãi luôn thay đổi thất thường như thế, trước giờ không làm theo lẽ thường.
Điện thoại của Tô Lạc Ly lập tức vang lên tiếng chuông báo cuộc gọi video call.
Tô Lạc Ly lập tức ngắt máy, video call lúc này, để Ôn Khanh Mộ nhìn thấy Giản Ngọc xuất hiện trên màn hình, chắc là sẽ lập tức giết tới mất!
“Cục cưng, đạo diễn tìm tôi có chút chuyện, tôi cố gắng làm xong thật nhanh, lát nữa gọi lại cho anh.”
Tô Lạc Ly nhanh chóng nhắn tin cho Ôn Khanh Mộ.
“Ồ, em yêu, em nói dối nha!”
Không biết Giản Ngọc đã xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào, nhìn nội dung tin nhắn trên mà hình điện thoại của cô.
Người đàn ông này luôn thân không biết, quỷ không hay!
Tô Lạc Ly lập tức cất điện thoại đi.
“Không cần anh lo, đọc trộm tin nhắn của người khác không phải là quân tử!”
Giản Ngọc mang vẻ mặt không sao cả.
“Vốn dĩ tôi cũng không phải là quân tử”
Tô Lạc Ly ngồi trên giường, Giản Ngọc ngồi trên ghế trong phòng của cô.
“Anh muốn nói gì với em?”
“Anh ta đối xử tốt với em không?”
“Đương nhiên rồi”
“Chuyện vợ chồng của hai người hòa hợp không?”
Khi nghe thấy câu hỏi thứ hai, Tô Lạc Ly câm nín, loại vấn đề này mà anh cũng có thể ung dung hỏi ra như hỏi “Em ăn cơm chưa” sao?
Mặt Tô Lạc Ly hơi đỏ lên.
“Anh Ngọc, vấn đề này của anh hơi quá đáng”
Giản Ngọc lắc đầu.
“Nếu em đã gọi tôi một tiếng anh Ngọc, vậy tôi hỏi cuộc sống vợ chồng của em gái mình không tính là quá đáng chứ? Tôi chỉ lo lắng cho em, em yêu, lo lắng em sẽ bị thương”
Lo lắng cô sẽ bị thương?
Đây lại là vấn đề quái quỷ gì thế?
“Em không muốn nói cái này, em cảm thấy đây là vấn đề riêng tư của em, cũng là một phần trong hôn nhân của em”
“Vậy xem ra không quá hài hòa”
“Đương nhiên là hài hòa”
Tô Lạc Ly buột miệng nói, nói xong lại hối hận, mặt liền đỏ bừng lên.
Giản Ngọc không nhịn được mà cười.
“Em có bị thương không?
“Sao em lại có thể bị thương chứ?”
Tô Lạc Ly cảm thấy vấn đề này rất bưồn cười, làm chuyện vợ chồng cũng có thể bị thương, vậy cô là người giấy sao?
“Vậy thì thật kỳ lạ mày nhíu chặt.
Giản Ngọc híp mắt lại, Tô Lạc Ly cảm thấy càng không thể hiểu nổi Giản Ngọc.
Làm chuyện vợ chồng mà không bị thương thì rất kỳ lạ sao?
“Anh Ngọc, anh nói đủ chưa thế? Cứ hỏi những thứ linh tinh này!”
Giản Ngọc bỗng thay đổi vẻ mặt.
“Em yêu, có một vấn đề rất nghiêm túc, tôi “Cái gì?”
Người đàn ông này cũng có lúc nghiêm túc sao?
“Ôn Khanh Mộ, anh ta không phải là người”
“ậm Tô Lạc Ly cảm thấy hôm nay Giản Ngọc quả thật quá không bình thường!
“Anh Ngọc, em biết anh rất có thành kiến với anh ấy, nhưng dù sao anh ấy cũng là chồng em, anh mảng anh ấy không phải là người ở trước mặt em, như này có phải là hơi quá đáng không?”
“Tôi nói đều là sự thật, không phải là người quả thật anh ta Tô Lạc Ly trợn trắng mắt nhìn trần nhà.
“Được, nếu anh nói anh ấy không phải là người, vậy anh nói cho em biết anh ấy là gì?
Thần tiên? Ma quỷ?”
Nếu anh đã không nghiêm chỉnh như thế, Tô Lạc Ly cũng chỉ đành không nghiêm chỉnh theo anh.
Cho dù Tô Lạc Ly cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ quả thật quá buồn cười.
“Ma cà rồng”
Trên mặt Giản Ngọc không hề có ý cười, biểu cảm nghiêm túc, dường như đang nói với Tô Lạc Ly, anh không đùa.
Tô Lạc Ly ngây người một lúc lâu, trên thực tế là bị biểu cảm của Giản Ngọc làm giật mình.
Sau đó cô cười lớn.
“Anh Ngọc, không hợp thủy thổ, em chỉ phục anh, nói đùa mà dáng vẻ lại nghiêm chỉnh như thế, trong những người em quen chắc cũng chỉ có một mình anh thôi.”
Nụ cười của Giản Ngọc rất lạnh, rất lạnh.
‘Từ đầu anh đã đoán được, Tô Lạc Ly sẽ không tin.
“Em yêu, em nhìn dáng vẻ của tôi, giống như đang đùa sao?”
Tô Lạc Ly bỗng thu lại nụ cười, sau đó sán lại gân Giản Ngọc, nhìn chằm chăm vào mắt anh một lúc lâu.
Sau đó trịnh trọng gật đầu với Giản Ngọc.
“Giống. Ha ha ha…”
Tô Lạc Ly lại cười lớn lần nữa.
“Anh Ngọc, có phải gần đây anh xem nhiều phim linh tinh gì đó không? Hay là đọc nhiều tiểu thuyết quá?”
“Tôi không đùa với em, còn nhớ lần trước.
hai người chúng tôi đánh nhau không? Dao găm của tôi đã khiến anh ta bị thương, máu của anh ta màu lam”
Tô Lạc Ly nghe lời này càng thấy buồn cười.
“Máu của ma cà rồng trong phim là màu đỏ mà!”
“Trên thế giới này thật sự có ma cà rồng, máu của bọn họ có màu lam”
Tô Lạc Ly cũng chịu rồi, trên mặt Giản Ngọc, không hề có chút ý cười, vẻ mặt anh thật sự là cứng ngắc “Anh Ngọc, anh không làm diễn viên thì thật đáng tiếc”
“Tùy em, tin thì tin không tin thì thôi, tôi tin, em và anh ta sớm chiều bên nhau lâu rồi, những thứ kỳ lạ trên người anh ta chắc là em cũng nhận ra”
Giản Ngọc biết lần đầu tiên anh nhất định sẽ thất bại.
Anh lấy ta một chuỗi tràng hạt, đó là một chuỗi tràng hạt đã phai màu, màu sắc ban đầu là màu trãng.
Chuỗi tràng hạt này là một chiếc răng khổng lồ, cực kỳ sắc bén.