Chương 751
“Mẹ, con về được mấy ngày rồi?”
“Mười ngày rồi. Ngày nào con cũng hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cứ tiếp tục như thế thì sao được? Bố con với Kiêm Mặc sắp về rồi, con cứ nghĩ kỹ xem nên nói thế nào với Kiêm Mặc đi….”
Mục Chỉ Huyên nhìn con trai mình đầy lo lắng, có những việc bà không cũng không muốn nhưng lại không làm được gì.
Vốn dĩ bà không ủng hộ cách làm của Ôn Hạo, nhưng khi bà tiên đoán được Tô Lạc Ly sẽ giết Ôn Khanh Mộ, bà quyết định ủng hộ chồng mình.
“Cũng mười ngày rồi, hẳn là cô ấy đã không sao nữa rồi.”
Ôn Khanh Mộ nghĩ, lúc trước khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly cần một tháng để vực dậy, lần này đổi thành anh, có lẽ mười ngày là đủ rồi.
“Con nói gì?” Mục Chỉ Huyên không nghe rõ Ôn Khanh Mộ nói gì.
“Không nói gì ạ.” Cuối cùng Ôn Khanh Mộ vẫn ngồi dậy: “Khi nào bố và Kiêm Mặc trở lại ạ?”
“Sắp rồi.”
Trong lúc hai người họ nói chuyện thì nghe thấy có âm thanh từ tầng dưới.
“Hẳn là về rồi đấy, con sửa sang lại xuống ngay đi, mẹ đi xem thế nào.” Mục Chỉ Huyên vỗ lên mu bàn tay Ôn Khanh Mộ rồi đi xuống dưới.
Ôn Hạo đi đằng trước, Tô Kiêm Mặc theo sau ông ấy.
Tô Kiêm Mặc không chết, nói chính xác hơn là ở thế giới loài người cậu đã chết rồi, còn ở thế giới ma cà rồng thì cậu vẫn còn sống.
Trên khuôn mặt cậu vẫn là nụ cười trong trẻo ấy, chẳng qua đôi mắt đen như đá hắc diệu kia đã biến thành màu xanh lam trong vắt.
“Bác ơi, bọn cháu về rồi đây ạ!” Có thể thấy được Tô Kiêm Mặc vô cùng vui vẻ.
Có thể sống lại, hơn nữa không cần quan tâm trái tim có thoải mái hay không, đương nhiên Tô Kiêm Mặc vui vẻ rồi.
Sau này cậu cũng không cảm thấy tim mình đau đớn, bởi vì trái tim của cậu không đập nữa rồi.
“Về là tốt rồi, chuyến đi có thuận lợi không?”
“Năng lực tự chủ của Kiêm Mặc tốt hơn những người khác rất nhiều, cho nên hoàn thành sớm hơn dự định vài ngày.” Ôn Hạo ở bên cạnh giải thích.
Đã lâu không gặp vợ mình, thế nên ông ấy đi tới ôm Mục Chỉ Huyên ngay.
Bởi vì Tô Kiêm Mặc vừa mới biến thành ma cà rồng, cho nên cậu cần một khoảng thời gian để làm quen với thân phận mới, nhất là phải thích ứng sức kiềm chế với máu.
“Bố, Kiêm Mặc.” Ôn Khanh Mộ đã đứng ở phòng khách từ bao giờ.
Ôn Hạo nhìn anh một cái rồi đi vào luôn.
“Anh rể? Sao anh lại đến đây?” Tô Kiêm Mặc vô cùng ngạc nhiên.
“Hai bác cháu đi đường vất cả, mau vào uống nước rồi nghỉ ngơi đi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng đứng ra hòa giải giúp Ôn Khanh Mộ.
“Anh rể, chị em đâu rồi? Anh để chị em ở nhà một mình ư?”