Chương 1423
Ôn Khanh Mộ lần này không dám tùy tiện nói nữa, “Vậy anh nên nói gì?”
“Anh nói là tại sao em lại nói như vậy, chồng à, anh là sách sao?”
“Tại sao em lại nói như vậy?” Ôn Khanh Mộ lần này ngoan hơn nhiều rồi.
“Càng nhìn càng muốn ngủ.”
Câu nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai anh, Ôn Khanh Mộ cảm thấy xương của mình sắp mềm nhũn ra rồi, anh lật người đè Tô Lạc Ly dưới thân.
“Bây giờ ngủ luôn!”
Tô Lạc Ly chặn trước ngực Ôn Khanh Mộ, “Bây giờ mới mấy giờ chứ? Bọn trẻ còn chưa ngủ!”
Vừa nhắc đến bọn trẻ, Ôn Khanh Mộ lập tức dừng lại, bọn trẻ còn bé thì còn không sao, bây giờ lớn rồi, đứa nào cũng muốn chui vào phòng họ, không biết đã phá hỏng bao nhiêu lần rồi!
Ôn Khanh Mộ ghé sát vào tai Tô Lạc Ly, “Đêm nay anh muốn ăn Anh đào.”
Tô Lạc Ly đỏ mặt, vỗ mạnh vào lưng anh, “Xấu chết đi được!”
Ôn Khanh Mộ cười hai tiếng rồi mới đứng dậy, anh đi tới cửa, lấy một ống thuốc mỡ từ trong túi quần áo ra , “Mang cái này qua cho cháu trai của anh.”
Tô Lạc Ly cầm lấy, vừa nhìn liền thấy là thuốc xóa sẹo, từ sau khi mặt Mục Nhiễm Tranh để lại sẹo, Ôn Khanh Mộ đã sai người tìm kiếm thuốc xóa sẹo khắp nơi.
“Tại sao anh không tự mình mang qua chứ?”
“Bảo em mang thì em cứ mang, sao lại nhiều lời như vậy?”
Ôn Khanh Mộ có chút ngại ngùng.
“Thôi được, đi gặp cháu trai đẹp trai vậy, cháu trai đẹp trai như vậy, nhìn lâu hơn một chút cho sướng mắt.” Tô Lạc Ly cầm thuốc mỡ chuẩn bị đi ra ngoài.
“Quay lại cho anh!” Ôn Khanh Mộ lập tức quát, “Em nói lại xem nào!”
Ôn Khanh Mộ bước tới ôm eo Tô Lạc Ly.
“Cháu trai đẹp trai.” Tô Lạc Ly tiếp tục nói.
“Tô Lạc Ly, sáng mai em không muốn xuống giường đúng không?”
“Hì hì, anh đẹp trai, anh đẹp trai, trên đời này anh đẹp trai nhất!” Vẻ mặt Tô Lạc Ly nịnh nọt.
Lúc này, Ôn Khanh Mộ giật thuốc xóa sẹo từ trong tay Tô Lạc Ly rồi đứng dậy.
“Không cần em, anh tự đi!”
Anh sẽ không cho cô cơ hội này đâu!
Vừa đi đến cửa, Ôn Khanh Mộ quay lại đi tới trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra.
“Anh tìm gì thế?”
“Bao cao su!”
Tô Lạc Ly mắt trợn trắng nhìn lên trần nhà, đúng là ông chú nhọc lòng mà!
“Trai đơn gái chiếc cùng một phòng, lòi ra một đứa trẻ thì em nuôi cho họ à?” Ôn Khanh Mộ phàn nàn một tiếng rồi cầm hộp bao cao su và tuýp thuốc mỡ đi đến phòng cho khách.
Lúc này, sau khi nói ra tâm sự trong lòng, Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lê Thấm Thấm cẩn thận dè dặt tựa vào vai Mục Nhiễm Tranh, giọng nói hơi rụt rè.
“Tối nay anh về căn hộ hay là đến phòng khác ngủ?”
Mục Nhiễm Tranh mím môi cười: “Vậy em hi vọng anh về căn hộ hay là đến phòng khác ngủ?”