Chương 771
Sau một ngày đi ô tô, họ đã đến bến tàu nơi họ chuẩn bị lên thuyền, Giản Ngọc đã bảo người chuẩn bị trước rồi.
May là Ôn Khanh Mộ cái gì cũng có thứ sở hữu riêng, ngay cả du thuyền cũng không ngoại lệ.
Giản Ngọc và Tô Lạc Ly cùng nhau lên thuyền, nhưng chỉ mới lên được mấy giờ đồng hồ, Giản Ngọc đã phát hiện Tô Lạc Ly không ổn, cô cứ luôn trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Giản Ngọc lập tức đến phòng của Tô Lạc Ly để hỏi han, tiếng nôn mửa liên tục phát ra từ trong nhà vệ sinh của Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, em không sao chứ?” Giản Ngọc gõ cửa nhà vệ sinh.
“Không… ọe…”
Một lúc lâu sau, Tô Lạc Ly mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt vô cùng kém.
“Em không sao, chỉ là say sóng thôi.” Tô Lạc Ly yếu ớt dựa vào tường nói.
“Say sóng à? Vậy sao em không nói sớm?” Giản Ngọc đột nhiên lo lắng, “Vốn dĩ em đang mang thai và nôn mửa dữ dội rồi. Nếu em lại còn say sóng nữa thì cả một chặng đường này em còn muốn sống nữa không hả?”
“Không sao, không phải anh nói đi thuyền là nhanh nhất sao? Hơn nữa, nếu đi đường bộ em không biết mình có chịu nổi sóc nảy không?”
Mỗi câu nói của Tô Lạc Ly đều phải thở dốc.
“Em muốn nôn chết ở trên thuyền sao? Biết trước thì anh đã không dẫn em đi rồi!”
Giản Ngọc đã hối hận rồi, nếu biết Tô Lạc Ly bị say sóng, anh ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
“Em biết ngay là nếu như anh biết em say sóng thì nhất định sẽ không đưa em tới đây, cho nên em mới không có nói cho anh biết, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Nụ cười của Tô Lạc Ly mang tư thái của một người chiến thắng.
“Ai nói là hối hận cũng không kịp nữa? Bây giờ anh sẽ lập tức bảo thuyền quay đầu lại, chúng ta mới xuất phát không lâu, bây giờ quay lại vẫn còn kịp!”
Nói xong, Giản Ngọc vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Lạc Ly vội vàng kéo anh ta lại.
“Đừng, anh Ngọc, khó khăn lắm chúng ta mới ra ngoài được, thế mà anh lại muốn quay về à? Không sao, em sẽ không sao đâu.”
“Lạc Ly! Ba tháng đầu của thai kỳ là khoảng thời gian nguy hiểm nhất! Nếu khi chúng ta đi được nửa đường rồi mà em có bất chắc gì thì lúc đó chúng ta đang trên biển, một bác sĩ cũng không có đâu!”
Giản Ngọc hét lên với Tô Lạc Ly, anh ta cảm thấy hành vi của Tô Lạc Ly quá ấu trĩ, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
“Em biết, nhưng em cũng không có cách nào, bảo em để một mình anh đi, thứ nhất là em không đành lòng, anh không liên quan gì đến chuyện này cả, vốn dĩ không nên nhảy vào vũng bùn này, hai là chỉ có em mới có thể gọi anh ấy về.”
Giản Ngọc chăm chú nhìn Tô Lạc Ly.
“Sức khỏe của em, em biết rõ, nếu như đứa bé này dễ dàng bị sảy như vậy thì em cũng chấp nhận.”
“Em nghĩ kỹ chưa? Chuyến đi này chúng ta có thể phải ở trên biển hai mươi ngày đấy, em chắc chắn rằng mình có thể chịu được à?”