Chương 570
“Em đang thiết kế! Chị xem đi, đây là bản thiết kế em mới vẽ!”
Tô Kiêm Mặc lấy bản vẽ thiết kế của mình ra như thể đang dâng báu vật.
“Chị xem chiếc váy này có đẹp không? Còn cái này nữa, đây là một chiếc váy cưới đơn giản, còn có cái này, đây là một bộ lễ phục mang phong cách trung tính, rất được ưa chuộng gần đây!”
Tô Lạc Ly vui mừng nhìn những bản vẽ thiết kế này.
Quan trọng nhất là cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tô Kiêm Mặc!
Đó là đam mê, là tình yêu đối với cuộc sống.
“Kiêm Mặc, bây giờ chị mới phát hiện thì ra em thích thiết kế thời trang đến vậy.”
Tô Kiêm Mặc gãi đầu.
“Ban đầu chỉ vì nhàn rỗi và nhàm chán nên em mới vẽ trên giấy, về sau học ngành này, lại xem một số chương trình biểu diễn thời trang và tạp chí thời trang nên em càng thích hơn!”
Tô Lạc Ly lật xem những bản thiết kế trang phục đó, bộ nào cũng rất đẹp.
“Chị à, sau này khi nào chị đi thảm đỏ em thiết kế trang phục cho chị nhé, được không?”
“Được chứ!”
Tô Kiêm Mặc bỗng trở nên hưng phấn, nhưng sự hưng phấn này chỉ kéo dài vài giây.
Cậu lắc đầu.
“Hay là thôi đi, các ngôi sao như chị bước đi trên thảm đỏ đều mặc những bộ trang phục hết sức cầu kỳ, không phải nhà thiết kế lớn thì cũng là bậc thầy thiết kế. Em chỉ là sinh viên thôi, chị chờ ngày em cũng trở thành bậc thầy đi!”
Tô Lạc Ly xoa đầu Tô Kiêm Mặc.
“Không sao, chỉ cần em may những bộ này ra thì chị đều có thể mặc.”
Tô Lạc Ly vỗ vào bản vẽ thiết kế của Tô Kiêm Mặc.
“Chị thầu hết tất cả các tác phẩm này của em, chị còn rất nhiều sự kiện cần có trang phục mặc để tham gia đó!”
“Vậy tốt quá rồi! Chị biết không? Ước mơ lớn nhất của sinh viên ngành thiết kế thời trang là được thấy thiết kế mình vẽ trên bản vẽ biến thành một bộ trang phục đẹp và được người khác mặc lên người!”
Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc rất vui.
“Chị ơi, bây giờ chị có bao nhiêu tiền?”
Tô Kiêm Mặc đột nhiên thận trọng hỏi thử.
“Sao vậy, em cần dùng đến tiền à?” Tô Lạc Ly không hiểu.
Tô Kiêm Mặc ngượng ngùng lắc đầu.
“Em nghĩ nếu chị đủ tiền thì có thể mở một phòng thiết kế thời trang. Sinh viên chuyên ngành chúng em đều rất đau đầu không biết làm thế nào để biến ước mơ của mình thành hiện thực.”
Tô Kiêm Mặc lặng lẽ cúi đầu, hiển nhiên có chút xấu hổ.
“Cũng may em có chị gái làm ngôi sao có thể giúp đỡ, nhưng các bạn cùng lớp của em không may mắn như vậy nên em muốn giúp họ. Chị à, các bạn lớp em đều rất sáng tạo!”
“Chị biết, nhưng mở một phòng thiết kế thời trang không hề đơn giản, nó liên quan đến nhiều khía cạnh, không phải cứ có tiền là giải quyết được. Hơn nữa chị với chị Gia Gia mở tiệm bánh ngọt còn chưa thu hồi được hết vốn, vậy nên…”
Tô Lạc Ly thấy hơi ngại.
Đây là lần đầu tiên Tô Kiêm Mặc lên tiếng nhờ cô làm điều gì, nhưng cô lại không giúp được cậu.
Trên gương mặt Tô Kiêm Mặc khó tránh khỏi có sự thất vọng.
“Không sao, chờ đến khi chị có tiền đi.”
Tô Lạc Ly gật đầu.