Chương 794
Lúc Mục Chỉ Huyên nói câu này, bà cũng hơi ngại, dù gì Tô Lạc Ly đang mang thai, bản thân là mẹ chồng nên chăm sóc nhưng tay nghề nấu nướng của bà không tốt lắm.
“Sao mẹ lại bảo Ly Ly nấu cơm? Rõ ràng mẹ biết Ly Ly đang mang thai mà!” Ôn Khanh Mộ là người đầu tiên phản đối.
“Vậy con nấu nhé?”
“Con không biết!”
“Cho nên nhà ta ai biết nấu cơm?”
Ôn Khanh Mộ bị mẹ ruột làm cho không nói nên lời.
“Mẹ, không sao, để con nấu đi. Bây giờ con không còn yếu vậy nữa, nấu bữa cơm thôi mà.”
Tô Lạc Ly vội giảng hoà.
“Chỉ có Lạc Ly là hiểu chuyện! Không biết con phước bao nhiêu đời nữa!” Mục Chỉ Huyên liếc xéo con trai mình.
“Ha ha!” Ôn Khanh Mộ không hề quan tâm, hôn lên má Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly lau mặt cúi đầu ngại ngùng, phải biết Mục Chỉ Huyên còn đang ở đây mà!
Cô vội vàng ra hiệu cho anh, Ôn Khanh Mộ lại chẳng thèm để ý.
“Không sao, bố mẹ anh cũng thường xuyên hôn nhau trước mặt anh!”
Lần này đến lượt Mục Chỉ Huyên ngại, mình nuôi con kiểu gì thế này?
Vừa về đến nhà, Tô Lạc Ly đã vào bếp ngay, Mục Chỉ Huyên cũng vào theo cô, tiện thể giúp đỡ.
Vốn dĩ Ôn Khanh Mộ định đi theo Tô Lạc Ly nhưng Mục Chỉ Huyên chê anh phá rối nên đẩy anh ra khỏi bếp.
Tô Lạc Ly chuẩn bị bữa trưa một cách chuyên nghiệp, Mục Chỉ Huyên nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Lạc Ly, con học ai vậy? Sắp thành đầu bếp chuyên nghiệp rồi đấy!”
“Mười tuổi con đã bắt đầu học nấu ăn rồi, tập suốt bao nhiêu năm qua, quen tay hay việc thôi ạ.”
Mục Chỉ Huyên gật đầu liên tục: “Đúng là không biết Tiểu Mộ nhà mẹ có phước mấy đời, tính tình quá tệ, buồn vui thất thường, còn ham chơi. Sau này con phải quản lý thằng bé chặt hơn, nếu nó ức hiếp con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ xử nó cho con.”
Tô Lạc Ly cười ngại ngùng.
“Đúng rồi, Lạc Ly, cậu Giản là bạn của hai đứa à?”
Mục Chỉ Huyên bắt đầu tiến hành thăm dò thật cẩn thận.
“Mẹ nói anh Ngọc à, chúng con là bạn thân, anh ấy giao con cho anh Ngọc, dọc đường đi anh Ngọc cũng chăm sóc con lắm.”
“Mẹ thấy cậu ấy là người tài, đưa con đến được đây khó rồi, vào được Love Valley càng khó hơn.”
“Đúng vậy, anh Ngọc rất giỏi, anh ấy là trẻ mồ côi nên đã trải qua khá nhiều chuyện.”
Tô Lạc Ly vừa nấu ăn vừa nói chuyện với Mục Chỉ Huyên.
“Quê cậu ấy ở đâu, mẹ nghe giọng cậu ấy nhưng không nhận ra, cậu ấy nói là thành phố S nhưng mẹ nghe thấy không giống.”
Mục Chỉ Huyên rửa thức ăn giúp Tô Lạc Ly.
“Thật ra… Bản thân anh ấy cũng không biết quê mình ở đâu nữa, anh ấy bị người ta vứt trong rừng từ nhỏ, đi theo sói một khoảng thời gian, sau đó thì được cậu cháu phát hiện, mang ra khỏi rừng.”
Trước mặt Mục Chỉ Huyên, tất nhiên Tô Lạc Ly không cần phải giấu giếm điều gì.
“À… Ra là có chuyện này nữa à.” Mục Chỉ Huyên suy nghĩ gì đó.