Chương 358
“Là chính tai em nghe thấy Lạc Ly gọi điện thoại nói chuyện với một người lạ, em chỉ có thể nghe những lời Lạc Ly nói, còn đối phương nói gì thì em không nghe thấy, em nghe Lạc Ly nhắc đến ba chữ này.”
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ hiểu ba chữ này chính là ‘ma cà rồng’.
Nhưng tai vách mạch rừng, Tiêu Mạch Nhiên không tiện nói ra mấy chữ này.
Ôn Khanh Mộ im lặng suy nghĩ.
“Em còn nghe thấy Lạc Ly nói lược gì đấy, vì em cũng nghe không rõ lắm nên chỉ nhắc nhở anh thôi.”
Nghe thấy lược? Ôn Khanh Mộ sửng sốt.
Lúc này anh mới nhớ ra, Tô Lạc Ly từng nhận được một chiếc lược. Nếu anh đoán không nhầm thì chiếc lược đó được làm từ răng sói.
Lần trước anh đã bị chiếc lược này làm bị thương.
Lẽ nào người ở đầu kia điện thoại muốn dùng chiếc lược này để Tô Lạc Ly thăm dò thân phận của mình?
Nhắc đến lược, tất nhiên Ôn Khanh Mộ cũng biết, có lẽ người đó chính là Giản Ngọc.
Nếu là vậy thì tất cả đều có lý.
Lần trước anh với Giản Ngọc đánh nhau, Giản Ngọc đã dùng dao găm giết anh, có lẽ là anh ta thấy vết máu màu xanh trên dao găm nên mới nghi ngờ anh.
Cho đến bây giờ Ôn Khanh Mộ vẫn nghĩ không ra, tại sao một con dao găm bình thường có thể làm anh bị thương.
“A Khanh, không phải em muốn chia rẽ quan hệ giữa anh với Lạc Ly, em chỉ muốn nói những gì em biết cho anh thôi. Nếu anh vẫn chưa sẵn sàng nói thân phận của mình cho Lạc Ly thì anh phải đề phòng.”
“…”
“Ngoài ra, em cảm thấy Lạc Ly đã bắt đầu nghi ngờ rồi, chi bằng anh chủ động nói với cô ấy, biết đâu Lạc Ly sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.”
Ôn Khanh Mộ ngước mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên, trong mắt không có một chút độ ấm nào.
Điều này khiến Tiêu Mạch Nhiên càng đau lòng, ánh mắt anh nhìn Tô Lạc Ly luôn chứa đầy tình cảm còn ánh mắt anh nhìn người khác lúc nào cũng lạnh lùng.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Ôn Khanh Mộ mở cửa đi vào toilet.
Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ thở dài rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Ôn Khanh Mộ đi toilet xong cũng quay về chỗ, thấy Tô Lạc Ly ngủ rất ngon nên không quấy rầy cô.
Nhưng anh thấy Tiêu Mạch Nhiên không giống như đang nói dối, nếu không, ai mà biết chuyện cái lược chứ?
Cả quãng đường Ôn Khanh Mộ vô cùng mệt mỏi, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện này.
Xuống máy bay, xe đã đợi ở bên ngoài, Ôn Khanh Mộ dẫn Tô Lạc Ly lên xe.
Đột nhiên sân bay xôn xao, thậm chí còn có tiếng la hét.
Ôn Khanh Mộ nhìn ra phía sau.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ồ, tôi cũng nhìn không rõ lắm, hình như có người bị ngất.”
“Mau đi thôi, đến bệnh viện Q.M trước.”
“Vâng, sếp Ôn.”
Suy cho cùng thì Ôn Khanh Mộ vẫn không tin được trình độ của bác sĩ trong thôn, anh nhất quyết đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện khám lại vết thương ở chân.