Chương 62 Ông đây tiêu hết tận một trăm mười nghìn
Tô Nhược Vân cần chặt răng, đúng vậy, người Tô Lạc Ly quen biết cũng chỉ có mấy người.
Người tặng hoa đoán chắc là tên trai bao cô ta thấy hôm trước, thời buổi này trai bao cũng rất giàu có, được vài phú bà bao nuôi, mua một xe hoa có lẽ không thành vấn đề.
Đoán là cũng chỉ có một người như vậy, không thể nào còn có người tặng quà cho Tô Lạc Ly nữa.
Vì thế, quà lần này chắc là do Mộ Dung Dịch tặng.
Hy vọng quà của Mộ Dung Dịch có thể giúp mình lấy lại mặt mũi, bằng không hôm nay mất mặt chết mất!
Nghĩ như vậy, Tô Nhược Vân sải bước đi ra.
Hai người nhìn ra ngoài, cái gì cũng không có!
Chỉ có một anh chàng giao hàng!
“Quà của cô Tô ở đâu?” Hoàng Xán quát một tiếng.
Anh chàng giao hàng liền đi tới: “Ở trong túi của tôi, làm phiền ký tên giúp tôi”
“Ở trong túi?” Hai mắt Hoàng Xán liền tỏa sáng, hưng phấn nắm lấy tay Tô Nhược Vân.
“Chị Nhược Vân, nhất định là đá quý! Là đá quý!”
Tô Nhược Vân nhếch khóe miệng, biểu cảm “có gì mà kinh ngạc thế”, đón lấy đơn giao hàng.
Lần này cô ta để ý hơn, nhìn tên trên đơn giao hàng.
Nhưng khi nhìn thấy cái tên kia, Tô Nhược Vân liền trợn trừng mắt, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài!
Tô Lạc Ly!
Lại là Tô Lạc Ly!
Thế nhưng, đơn hàng đã nhận rồi, nếu cô ta lùi lại, chác chẳẵn sẽ mất mặt chết mất!
Không được! Tuyệt đối không được để Tô Lạc Ly chiếm hết nổi bật!
“Có vấn đề gì sao, cô Tô?”
“À… không có gì” Tô Nhược Vân nhếch khóe miệng, liền ký tên Tô Lạc Ly lên.
Anh chàng giao hàng nhìn tên, lấy chiếc hộp vuông thành góc cạnh ra, lễ phép đặt vào trong tay Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân chỉ cảm thấy cực kì nhục nhã, chờ anh chàng giao hàng này đi, cô ta liền xé đơn giao hàng đi, như vậy sẽ không có ai biết thứ này là tặng cho Tô Lạc Ly nữa.
“Vậy được, tôi đi đây” Anh chàng giao hàng xoay người rời đi.
Tô Nhược Vân vừa thở phào một hơi.
“Chị Nhược Vân, thứ gì vậy, mau lấy ra cho chúng em xem với!” Hoàng Xán bỗng kêu lên.
Lúc ký tên, Hoàng Xán không nhìn tên, thấy Tô Nhược.
Vân ký lên, còn cho rằng thật sự là quà tặng cho Tô Nhược Vân.
Sắc mặt Tô Nhược Vân liền nhanh chóng thay đổi.
Anh chàng giao hàng nghe thấy lời này lập tức quay người lại: “Cô không phải là Tô Lạc Ly?”
Hoàng Xán không biết xảy ra chuyện gì, nhìn anh chàng giao hàng, lại nhìn khuôn mặt tái xanh của Tô Nhược.
Vân, liền hiểu ra.
Lúc này, một vài diễn viên thấy Tô Nhược Vân ra ngoài, liền đi theo.
Kết quả họ liền thấy cảnh này.
Anh chàng giao hàng liền giäng lấy chiếc hộp vuông thành sắc cạnh trong tay Tô Nhược Vân.
“Sao cô lại mạo danh nhận hàng chứ?”
Mặc dù Tô Nhược Vân đã ra mắt, nhưng dù sao bộ phim đầu tiên vẫn chưa tung ra, trừ khi là người luôn theo dõi giới giải trí, bằng không sẽ không biết cô ta.
Anh chàng này ngày ngày vất vả giao hàng, nào có thời gian xem tin giải trí, đương nhiên sẽ không biết cô ta.
Anh chàng giao hàng cầm chiếc hộp kia, hét lớn vào.
trong: “Cô Tô Lạc Ly, cô Tô Lạc Ly, cô có hàng ký gửi!”
Tô Lạc Ly nghe thấy liền đi ra.
“Cái gì?”
“Xin lỗi vừa rồi có người giả mạo ký tên cô, thật sự xin lỗi” Anh chàng giao hàng liên tục xin lỗi.
Nhân viên trong đoàn phim và các diễn viên nhìn Tô Nhược Vân cách đó không xa, liền biết có chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn là Tô Nhược Vân lại nhận vơ lấy hàng , kết quả thấy tên của Tô Lạc Ly, không có đường lùi, vì thế ký tên của Tô Lạc Ly, định mơ hồ cho qua chuyện.
Kết quả…
Tô Nhược Vân đứng ở đó, chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống!
Tô Lạc Ly nhận lấy hộp quà: “Làm phiền anh rồi”
“Không có gì!” Anh chàng giao hàng cười rồi rời đi.
Bây giờ, tất cả mọi người đều đang xem trò cười của Tô Nhược Vân!
Đường đường là bà chủ tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, vậy mà lại bị một người không có thân phận, không có bối cảnh vượt mặt!
Vô cùng nực cười!
Tô Lạc Ly mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc lược, còn có một tờ giấy nhắn.
“Em yêu, chúng ta sẽ gặp nhau nhanh thôi, nhớ là phải nhớ anh đó”
Đề tên: Giản Ngọc.
Lúc thấy cái tên này, Tô Lạc Ly hơi ngẩn ngơ.
Anh lại xuất hiện rồi…
Ngay lúc Tô Lạc Ly ngây người, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng vang dội, mọi người đều ngạc nhiên.
Tô Lạc Ly nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
Chỉ thấy Hoàng Xán ôm mặt, nước mắt rơi lã chã: “Chị Nhược Vân, em, em không cố ý…
“Không nhìn rõ ràng đã bảo tôi ký! Cô làm việc như thế Sao?”
Tô Nhược Vân quát xong, sải bước đi ra khỏi cổng.
Hôm nay, cô ta mất hết mặt mũi!
Hoàng Xán chỉ đành đi theo.
Tô Lạc Ly cảm thấy hôm nay không khỏi quá nổi bật rồi, sau khi tạm biệt đạo diên Lâm Xuyên, liền vội vàng rời đi.
Trong đầu cô chỉ có hai chữ.
Giản Ngọc, Giản Ngọc, Giản Ngọc.
Anh lại xuất hiện rồi, phải làm sao đây?
Về đến nhà, Tô Lạc Ly vẫn ngẩn ngơ như cũ, cô cầm chiếc lược trong tay.
Đây không phải là một chiếc lược bình thường, chỉ đơn giản là chất liệu, cô đã không biết rõ.
Màu rất cũ, nhưng có thể nhìn ra vốn dĩ ban đầu là màu trắng, các góc cạnh dường như cũng không ngay ngắn, mỗi một răng lược, đều giống như… răng người.
Dáng vẻ kỳ lạ này khiến Tô Lạc Ly nghi ngờ rốt cuộc đây có phải là cái lược không.
Ngay khi cô cảm thấy kỳ lạ, điện thoại lại vang lên.
Thấy số điện thoại trên màn hình, Tô Lạc Ly không nhịn được trợn trắng mắt, sau đó nghe máy.
“Hello, Lạc Ly! Hoa hồng tôi tặng cô có thích không thế?”
“Thích cái đầu anh ý!” Tô Lạc Ly không hề khách khí phản kích.
“ĐMI Cô không thích? Cô có biết ông đây mất bao công mới mua được chỗ hoa đó không? Hoa hồng Ecuador năm nay sản lượng giảm, giờ cung cấp cũng giới hạn rồi, cực kì đắt đó! Tôi phải nhờ người của chú tôi bên đó mua cho, nếu để chú tôi biết, không đánh chết tôi mới lại”
“Còn nữa, chỉ riêng tiền vận chuyển máy bay sang đây đã hơn ba mươi nghìn đó, lại thêm tiền mua hoa, ông đây đã tiêu tận một trăm mười nghìn!”
“ừ”
Đối mặt với sự lên án đầy gắt gỏng của vị “ông đây” kia, Tô Lạc Ly chỉ đơn giản trả lời một chữ “ừ”.
Người bên kia bỗng không tức giận nữa: “Hoa hồng của tôi đâu?”
“Một nửa tặng cho người khác “Tặng người khác? Tô Lạc Ly, tôi tốn bao công sức kiếm hoa hồng tặng cô, vậy mà cô lại tặng người khác?”
Có thể nghe thấy rõ ràng đối phương cực kì cáu giận, tức đến thở hồng hộc: “Vậy còn một nửa nữa đâu?”
“Bán rồi”
“Bán rồi?”
Sét đánh giữa trời quang!
“Tô Lạc Ly, cô không phải là người, vậy mà mang hoa tôi tặng đi bán?”
“Bán thì sao chứ? Nhiều như vậy, anh bảo tôi để đâu chứ, còn không bằng anh đưa hết tiền vận chuyển hàng không gì đó với tiền hoa cho tôi? Như vậy nói không chừng tôi còn thích hơn”
“Gô cô cô… Cô không có chút lãng mạn nào sao?”
“Không có.”
“Tô Lạc Ly!”
Điện thoại ngắt rồi, đối phương đã hộc máu mà chết.
Tô Lạc Ly lại thở dài, nhìn cái tên trên danh bạ wechat kia, nghĩ nghĩ rồi gửi một tin nhắn.