Chương 1044
“Tô Lạc Ly! Cô là đứa con gái bất hiếu! Không phải cô sẽ không báo cảnh sát sao? Cô nói lời không giữ lời! Cô định cho bố đẻ của mình vào tù sao! Mọi người mau tới đây xem đi! Chính là người phụ nữ lòng dạ rắn rết này, cô ta tự tay đưa bố đẻ của mình vào tù! Xem cô ta nhẫn tâm đến mức nào!”
Tô Khôn đang bị còng tay, ngẩng mặt lên trời hét lớn.
Lúc này Tô Lạc Ly nhận ra rằng Tô Khôn đã bị bắt.
Lúc này mới nhớ ra Tô Khôn vẫn đang trong thời gian hoãn thi hành án, phạm tội trong thời gian này sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!
“Bớt nói nhảm đi! Mau đi đi!” Cảnh sát thúc giục.
“Tô Lạc Ly, cô táng tận lương tâm! Sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ngay cả bố đẻ của mình mà cô cũng bắt, lương tâm của cô bị chó gặm rồi à!” Tô Khôn ngẩng đầu lên trời chửi bới.
Nghe bố ruột mắng mình, Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy như tim mình như bị khoét rỗng.
Lái xe thúc giục, Tô Lạc Ly bế bé cưng lên xe.
Trên đường đi cô thẫn thờ nhìn bé cưng trong lòng dường như đang ngủ rất say, cô dán mặt mình lên mặt bé cưng và cảm nhận sự hiện diện của cậu bé.
Bé cưng đã được đưa đến bệnh viện để tiến hành các loại xét nghiệm khác nhau, vì một số kết quả xét nghiệm vẫn cần thời gian chờ đợi, nên Tô Lạc Ly đã về nhà.
Khi về đến nhà thì trời đã tối.
Bé cưng lại ngủ một lúc lâu mới tỉnh lại, có lẽ bởi vì bên phía cảnh sát còn cần điều tra một số chuyện, nên Ôn Khanh Mộ vẫn chưa về.
Dì Phương bước tới, bưng cho Tô Lạc Ly một bát cháo Ngân Nhĩ, “Mợ chủ, đã nửa ngày nay mợ không ăn gì rồi đúng không? Mợ ăn chút cháo Ngân Nhĩ đi ạ.”
Lúc này Tô Lạc Ly mới phục hồi tinh thần và ngẩng đầu lên nhìn dì Phương.
“Cảm ơn dì Phương.”
“Mợ khách sáo quá rồi, đây là việc tôi nên làm, để tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ cho.” Dì Phương bước đến trước nôi, “Ngủ ngon thật đấy.”
“Đúng vậy, cũng không biết sao nữa, lúc ở nhà thì nghịch ngợm như vậy, bây giờ lại ngoan thế.”
Tô Lạc Ly mới ăn được hai thìa cháo Ngân Nhĩ liền nghe thấy dì Phương kinh ngạc thốt lên: “Tỉnh rồi, cậu chủ nhỏ tỉnh rồi.”
Cô vội vàng đặt bát cháo xuống, đi đến trước nôi, “Bé cưng, là mẹ, có phải con nhớ mẹ rồi không? Con có đói không, có muốn uống sữa không?”
Trước kia bé cưng luôn luôn chớp đôi mắt to rồi bắt đầu làm nũng, nhưng hôm nay lại cực kỳ yên tĩnh, thật lâu sau mới vươn cánh tay về phía Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly vội vàng bế cậu bé lên, “Chắc chắn là đói rồi.”
Cô mở áo của mình và bắt đầu cho bé cưng bú, nhưng bé cưng cũng không có phản ứng gì liền bắt đầu bú sữa.
“Mợ chủ, không ai sinh ra là để làm bố mẹ, mợ rất giỏi rồi, xảy ra chuyện như vậy chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, mợ đừng để trong lòng, may là cậu chủ nhỏ có thể bình an quay về.”
Dì Phương an ủi nói.
Tô Lạc Ly cong khóe môi, có lẽ là bởi vì dì Phương thấy cậu chủ nhỏ đã trở lại rồi nhưng Tô Lạc Ly cũng không lộ ra dáng vẻ vui mừng.
“Dì Phương, bố tôi đã bị bắt rồi, ông ấy nói rằng tôi táng tận lương tâm và lương tâm của tôi đã bị chó gặm rồi, còn nói tôi là một người phụ nữ độc ác.” Khóe miệng của Tô Lạc Ly mang theo chút cay đắng.