Chương 1246
Mục Nhiễm Tranh khẽ ho khan, anh vỗ lồng ngực của mình, “Lúc này cứ để tôi ra mặt, tôi đi thăm dò giúp cô!”
“Anh?” Tô Lạc Ly tỏ ra rất hoài nghi.
“Tôi thì sao? Dù sao tôi cũng là Ảnh đế! Cô yên tâm đi, cứ giao cho tôi, tôi đi gặp cô ta trước! Tôi muốn gặp cô nàng hay diễn trò này từ rất lâu rồi!”
Mục Nhiễm Tranh cử động cổ tay, dáng vẻ như thể sắp “chơi lớn” một trận.
Tuy rằng Tô Lạc Ly không tin tưởng Mục Nhiễm Tranh cho lắm, nhưng khi nghĩ đến Mục Nhiễm Tranh cũng đã trưởng thành rồi, không còn là chàng thanh niên như trước nữa, làm việc cũng sẽ có chừng mực, vậy nên cô để anh đi thử một lần.
Lê Thấm Thấm được bố trí ở trong căn phòng cho khách lớn nhất và tốt nhất trong hoa viên Crystal, ngay khi cô ta vừa được sắp xếp vào ở trong đó, những người hầu đã bưng hoa quả nhập khẩu cùng hoa quả sấy khô vào và xếp đầy cả bàn.
Cô ta là cô cả của một gia đình giàu sang quyền thế, có đồ ngon gì mà chưa từng nhìn thấy chứ.
Nhưng sau khi bị nhốt cả đêm tại nơi rách nát đó, cô ta cũng đã hơi đói, thế là cô ta cầm một quả kiwi lên và ăn.
“Lần đầu trông thấy một người phụ nữ mang thai lại ham ăn như vậy!”
Lê Thấm Thấm ngồi quay lưng về phía cửa phòng, cô ta đang ăn ngon lành thì nghe thấy giọng nói này, đương nhiên trong lòng cảm thấy không vui.
“Phụ nữ mang thai cũng có khi đói!”
Mục Nhiễm Tranh đi đến và ngồi bên cạnh Lê Thấm Thấm.
“Hóa ra là anh à, anh chính là cứu binh do Tô Lạc Ly mời đến?” Lê Thấm Thấm ăn hết quả cuối cùng, ném vỏ lên mặt bàn.
“Được đấy, mắt không mù, còn biết cả tôi.”
Mục Nhiễm Tranh nhìn dáng vẻ ham ăn của Lê Thấm Thấm, “Tôi nhớ phụ nữ có thai vừa ngửi thấy thứ gì nhiều mùi thì sẽ buồn nôn, có vẻ như cô rất ham ăn, tôi thấy cô ăn rất vui vẻ, đúng là một bà bầu đặc biệt.”
“Được rồi, anh đừng vòng vo nữa,” Lê Thấm Thấm chống cằm nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Tôi thật sự rất bội phục anh, anh thích Tô Lạc Ly lâu như vậy, sau khi Tô Lạc Ly kết hôn và sinh con, anh vẫn bằng lòng làm người bảo vệ cho cô ấy?”
Dường như Mục Nhiễm Tranh đột nhiên bị đâm trúng điểm yếu, vốn dĩ còn định chơi lớn một trận, kết quả là cô gái kia vừa mở miệng là anh đã quên hết sạch những gì mình muốn nói.
“Cô đang nói linh tinh gì vậy? Tô Lạc Ly là bạn học của tôi, cũng là thím của tôi.”
“Đừng giả bộ trước mặt tôi nữa, anh lừa được người khác nhưng không lừa được tôi đâu. Theo như tôi biết thì anh rất thích Tô Lạc Ly, nhưng bởi vì hai người đã quá quen thuộc nên vẫn luôn không dám thổ lộ, khi anh muốn thổ lộ thì cô gái mà anh yêu đã trở thành thím của anh!”
Mục Nhiễm Tranh nuốt nước miếng một cách khó khăn, rõ ràng đã bị cô gái này nói trúng hết rồi, làm sao mà cô ta biết được?
Nhìn thấy vẻ luống cuống của Mục Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm vội vàng thừa thắng xông lên.
“Mục Nhiễm Tranh, anh đường đường là Ảnh đế, không ngờ cũng có một mặt như rùa rụt cổ vậy!”
“Cô mới là rùa rụt cổ thì có! Cô xem chuyện bát quái từ đâu vậy? Quan hệ giữa tôi và Lạc Ly vẫn luôn rất thuần khiết!”