Chương 1230
“Sao anh không gọi em dậy?”
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Ly còn ngái ngủ với vẻ cưng chiều.
Anh giơ tay về phía Tô Lạc Ly, cô đi tới ngồi luôn lên đùi anh.
“Em dậy rồi à? Em ngủ ở giường anh có thoải mái không?”
“Anh về bao giờ vậy? Anh đã ăn cơm chưa?”
Ôn Khanh Mộ lắc hộp cơm đã ăn sạch như đang khoe khoang vậy.
“Thức ăn nguội thế, anh có hâm nóng lại không? Anh phải cẩn thận kẻo ăn xong lại khó chịu.”
“Anh ăn sạch rồi, em có thưởng không?” Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly.
“Thế em đưa cơm cho anh có được thưởng không?”
“Có, chờ đến tối anh sẽ đưa cho em!” Ôn Khanh Mộ tiện tay nhéo mông Tô Lạc Ly một cái.
“Đồ xấu xa! Anh làm việc đi, em về nhà đây.” Tô Lạc Ly nói xong lại ngáp một cái.
“Em về nhà làm gì chứ? Chờ lát nữa anh xong việc thì chúng ta cùng về. Bây giờ cũng sắp hết giờ làm rồi.”
Tô Lạc Ly nhìn đồng hồ thấy cũng đúng, còn chẳng bằng hai người ở lại thêm một lát.
“Vậy được rồi, em đi rửa hộp cơm, anh cứ làm tiếp đi.”
Lúc rửa hộp cơm, Tô Lạc Ly nghĩ, đồ ăn nguội thế mà anh ấy cũng ăn sạch. Trong thời gian này mình thật sự chỉ lo lắng cho con trai mà xem nhẹ anh ấy rồi.
Tô Lạc Ly rửa hộp cơm xong lại vô cùng tự giác ngồi trên đùi Ôn Khanh Mộ, cùng anh làm việc.
Ôn Khanh Mộ thậm chí không muốn về nhà vì trong không gian này chỉ có hai người bọn họ. Anh kéo dài công việc tới tận hơn sáu giờ.
“Chồng à, chúng ta hiếm khi chỉ có hai người, hay tối nay chúng ta đi xem phim hoặc ăn một bữa cũng được.”
“Được!” Ôn Khanh Mộ cầu còn không được đấy.
Ôn Khanh Mộ nắm tay Tô Lạc Ly ra khỏi công ty, các nhân viên đều trợn mắt há hốc mồm. Xem ra quan hệ của người ta tốt thật.
Tô Lạc Ly ngồi chỗ ghế phụ, thò tay sờ xuống phía dưới chợt thấy cái gì đó.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Tô Lạc Ly biết thứ này tuyệt đối không phải của Ôn Khanh Mộ.
Trời tối, Tô Lạc Ly không lấy ra mà để nguyên chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô không phải không tin tưởng Ôn Khanh Mộ mà lời Mục Nhiễm Tranh nói đã thật sự nhắc nhở cô, chuyện quan trọng nhất giữa vợ chồng là tin tưởng lẫn nhau, bất cứ việc gì cũng chờ kiểm tra rõ ràng rồi nói sau.
Hai người xem phim rồi ăn tối dưới ánh nến như thường lệ, sau đó chuẩn bị cùng về nhà.
Tô Lạc Ly vừa ngồi vào trong xe đã nói: “Hình như em quên điện thoại ở trên bàn ăn rồi.”
“Em cứ ngồi yên đấy, để anh đi lấy cho em.” Ôn Khanh Mộ xuống xe quay vào nhà hàng.
Lúc này, Tô Lạc Ly cuối cùng lấy thứ dưới ghế ra.
Đó là một cái quần lót ren viền hoa của nữ.