Chương 131
“Em yêu, nhớ lấy lời anh nói, anh sẽ còn đến tìm em nữa” Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Giản Ngọc.
Tô Lạc Ly lại liếc mắt sang, đã không thấy Giản Ngọc nữa.
Tốc độ nhanh như vậy, khiến người khác phải chặc lưỡi.
Lại nhìn qua, người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xám kia đã đứng ở bên ngoài, anh vẫy tay với cô, khóe môi trái khẽ giương lên, hai tay sửa lại cổ áo, sau đó liền biến mất trong màn đêm.
Ngay khi Tô Lạc Ly quay đầu lại, Ôn Khanh Mộ đã đứng trước mặt cô, khiến cô giật mình.
“Nhìn gì thế?” Ôn Khanh Mộ võ nhẹ lên đầu Tô Lạc Ly.
“Không, không có gì, anh xong việc rồi?”
“Ừ” Ôn Khanh Mộ ngồi vào chỗ của mình.
Anh hơi nhíu mày, lại nhìn Tô Lạc Ly, không nói gì.
“Đồ ăn không ngon sao?”
“Ngon”
“Cô còn chưa ăn miếng nào, còn nói là ngon?”
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn một lượt thức ăn trên bàn, gần như chưa động vào, chỉ có nước ép hoa quả trong tay Tô Lạc Ly là đã uống.
“Tôi ăn một chút rồi, không có khẩu vị” Tô Lạc Ly liền cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Đây rõ ràng là chột dạ, sao Ôn Khanh Mộ có thể không nhìn ra chứ.
Chỉ là, anh không vạch trần cô.
“Không có khẩu vị, vậy đặt món khác” Nói rồi, Ôn Khanh Mộ giơ tay, chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ tới.
“Đừng, lãng phí lắm, nhiều đồ thế này, ăn cũng không hết, ăn tạm là được”
“Lần đầu chúng ta hẹn hò, sao có thể tạm bợ chứ?”
Ôn Khanh Mộ vẫn cố chấp bỏ hết đồ ăn trên bàn, lại đổi thành những món khác, đến bộ đồ ăn và ly rượu trong tay anh cũng thay hết một lượt.
Để Ôn Khanh Mộ không nghi ngờ, Tô Lạc Ly vẫn giả vờ thoải mái như trước, ăn chút đồ ăn.
Trên đường về, hiển nhiên Tô Lạc Ly cũng hơi mất tập trung, ngồi trên ghế sau xe, tâm trí bay bổng.
Ôn Khanh Mộ nhìn cô, kéo đầu cô dựa vào vai mình.
“Mệt rồi thì ngủ một lúc đi”
Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, không nhìn ra cảm xúc của anh, có lẽ là vì hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên như anh nói, khó có dịp anh tốt tính thế này.
“ừ”
Tô Lạc Ly khẽ nhắm mắt lại.
Cô có thể cảm nhận được cửa sổ xe đóng lại, Ôn Khanh Mộ lấy một tấm chăn đắp lên người cô, một cánh tay lại duỗi ra, ôm cô vào lòng.
Nói thật lòng, lúc này, Tô Lạc Ly cảm thấy người đàn ông này cũng không xấu.
Khác với đám công tử nhà giàu trong tưởng tượng của cô.
Khi ở cùng Mộ Dung Dịch, thỉnh thoảng cô cũng tiếp xúc.
với đám con nhà giàu, con nhà quan như Mộ Dung Dịch, bọn họ ai nấy đều rất tùy tiện, đối xử với phụ nữ đều mang dáng vẻ chơi đùa.
Người giống như Ôn Khanh Mộ, thật sự cô chưa từng thấy.
Đầu óc Tô Lạc Ly cực kì rối loạn.
Nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Giản Ngọc.
Đó là ở Mỹ, cô chỉ mới mười sáu tuổi.
Cô ở trong một khách sạn bình dân, cô để dành tiền rất lâu để đến Mỹ một chuyến, đương nhiên trong túi cũng không có nhiều tiền, nhưng cô vẫn vào ở khách sạn chính thống, dù sao nhà nghỉ nhỏ cô cũng không dám ở, sợ có nguy hiểm.
Trước khi đến cô đã nghe nói, ở bên này rất loạn, đặc biệt là cách đối xử với người nước ngoài.
Khách sạn này vừa nhận được thông báo phải tiến hành kiểm tra.
Tô Lạc Ly mười sáu tuổi cũng là lần đầu thấy được cục diện lớn như vậy, dưới tầng đều là cảnh sát, còn có cảnh sát mặc quân phục, ai nấy đều hung thần ác sát.
Tô Lạc Ly gọi đồ ăn ngoài, khoảnh khắc cửa mở ra liền cảm thấy một trận gió thổi vào, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đã nằm bò trên sàn trong phòng cô.
Cả người anh ta đều là máu, sắc mặt trắng nhợt, trên môi không còn chút máu.
Nhưng trong chính dáng vẻ cực kì nhếch nhác này, anh ta vẫn mỉm cười chào hỏi cô.
“Hello, người đẹp, cô rất xinh đẹp.”
Cách bắt chuyện phổ thông nhất được nói ra từ miệng của người đàn ông đang thoi thóp hơi tàn, cứ cảm thấy có chút lạ lùng.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là cảnh sát làm công tác kiểm tra tới.
Tô Lạc Ly nhìn phòng mình, lại nhìn người đàn ông này.
Anh bò dậy một cách khó khăn, rồi đi vào trong phòng ngủ.
Tô Lạc Ly hoảng hốt không biết làm sao, cũng đi vào theo.
“Giờ tôi cho cô hai con đường, thứ nhất, trực tiếp nói với bọn họ, tôi ở trong này, thứ hai, mở vài cúc áo, làm rối tóc, đi mở cửa”
Anh ta nói tiếng Trung thuần túy.
Không biết có phải vì mấy ngày đến Mỹ đã nghe quen tiếng Anh, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ đẻ, khiến Tô Lạc Ly cảm thấy thân thiết hay không, cô quyết định giúp anh ta.
Cô cởi cúc áo của mình, làm rối tóc, sau đó mở cửa.
Cảnh sát ngoài cửa nhìn thấy cô, cực kì ngạc nhiên.
Giây tiếp theo, người đàn ông kia mặc một chiếc áo tắm, đi ra ngoài, một cánh tay trực tiếp khoác lên vai Tô Lạc Ly.
Anh ta nói chuyện rất lưu loát với đối phương, nói rất nhanh, nhanh đến mức Tô Lạc Ly chỉ nghe thấy “my girlfriend”.
Cảnh sát đánh giá Tô Lạc Ly một lượt, đến giấy tờ cũng không xem mà đã rời đi.
Khi đó, Tô Lạc Ly mù mờ không biết gì, về sau mới biết, người đàn ông này nói với cảnh sát, anh ta đang làm tình với bạn gái của mình.
Cảnh sát cũng không muốn làm phiền, liền rời đi.
Anh ta chống đỡ đến lúc cảnh sát rời đi, rồi lại gục xuống sàn lần nữa, máu thấm ra ngoài áo tắm.
Anh ta bị trúng đạn.
Dựa theo chỉ thị của Giản Ngọc, Tô Lạc Ly mua cho anh †a băng gạc và thuốc sát trùng, tận mắt nhìn Giản Ngọc lấy viên đạn từ trong người ra, đồng thời khâu vết mổ lại.
Họ ở khách sạn ba ngày, từ đó, Giản Ngọc luôn gọi Tô Lạc Ly là “bạn gái”.
Tính ra, thời gian cô và Giản Ngọc quen biết cũng đã bảy năm, thậm chí còn sớm hơn Mộ Dung Dịch.
Nhưng số lần họ gặp nhau, hình như chỉ có ba lần.
Thời gian còn lại, căn bản chỉ nói chuyện trên wechat, hoặc là thỉnh thoảng Giản Ngọc sẽ dùng số nặc danh gọi tới, cũng có lúc nhận được mail của Giản Ngọc, đương nhiên, cũng là nặc danh.
Mỗi lần gặp mặt, anh đều m: † chiếc áo khoác ngoài màu xám, còn có một đôi găng tay màu đen.
Trước giờ cô chưa từng thấy dáng vẻ khác của anh.
“Em yêu, anh có thể giúp em, rời xa anh ta, sinh một đứa con”
“Em yêu, anh sẽ còn đến tìm em, nhớ lấy lời anh nói Lời của Giản Ngọc cứ văng vắng bên tai Tô Lạc Ly.
Đầu óc cô cực kì rối loạn.
Về đến nhà, Tô Lạc Ly tắm qua loa rồi trực tiếp lên giường đi ngủ.
Đêm nay Ôn Khanh Mộ không đòi hỏi.
Sau khi Tô Lạc Ly ngủ, Ôn Khanh Mộ ra lệnh cho Doãn Cẩn.
“Lấy hết tất cả video giám sát xung quanh Tình nồng Hawaii đêm nay cho tôi!”
Khi anh ngồi vào chỗ của mình, rõ ràng cảm nhận được hơi thở xa lạ, đó là một mùi cực kì đáng ghét.
Lại nhìn sắc mặt hoảng hốt của Tô Lạc Ly lúc đó, anh đại khái đoán ra gì đó.
Người đàn ông thần bí kia, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Anh muốn xem xem rốt cuộc là người như nào, dám tranh giành phụ nữ với anh.
Ôn Khanh Mộ vén tóc Tô Lạc Ly ra, khẽ hôn lên mặt cô.
“Em là của tôi”