Chương 1010
“Anh Dịch, em rất biết ơn anh, em thật sự không biết…”
“Đừng nói nữa, mẹ bảo chúng ta phải về đấy một chuyến, mau đi thôi.”
Tô Nhược Vân còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì Mộ Dung Dịch đã vội vàng đưa cô ta về nhà họ Mộ Dung ở núi Kim Cương.
Lâm Thanh Phượng ngồi ngả người vào ghế sofa như lão Phật gia.
Tô Nhược Vân biết là bây giờ mình chẳng còn chút vốn liếng nào rồi, cô ta chỉ có thể đối xử tốt với Lâm Thanh Phượng mà thôi.
“Mẹ, con về rồi, dạo này mẹ thế nào ạ?”
Lâm Thanh Phượng cười khẩy một tiếng, rồi quan sát Tô Nhược Vân.
“Dính vào một cô con dâu như vậy, rồi cả nhà thông gia như thế nữa thì mẹ còn có thể thế nào được? Giận đến mức sắp nôn ra máu chứ sao nữa!”
Lâm Thanh Phượng nói chuyện không hề khách sáo gì cả.
“Mẹ, con xin lỗi, con khiến mẹ phải lo lắng rồi ạ.” Dù có tức giận nhưng Tô Nhược Vân vẫn không dám cãi lại Lâm Thanh Phượng.
“Con nói xem, nhà họ Mộ Dung chúng ta đã tạo nghiệt gì nhỉ? Sao lại cưới một đứa như con vào nhà chứ! Nhà mẹ đẻ con xảy ra chuyện lớn như vậy, người thì uống rượu xong chết, kẻ thì vào viện, làm hại gia đình mẹ cũng bị mất thể diện theo!”
Tô Nhược Vân cúi thấp đầu xuống, bản thân cô ta cũng biết là giờ mình chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa.
“Mẹ nói cho con nghe này! Nhà này đã phải cho con hẳn năm triệu đấy! Đây không phải là con số nhỏ đâu, tiền phạt cho con thì họ Mộ Dung có thể trả hộ, nhưng khoản tiền đóng cho nhà mẹ đẻ con thì phải đòi về đấy!”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi ạ, khi nào gia đình con có tiền thì nhất định chúng con sẽ trả lại số tiền đó cho mẹ. Lần này con cảm ơn mẹ rất nhiều.”
Rõ ràng là Tô Nhược Vân đang tức muốn điên lên rồi, nhưng cô ta vẫn phải mỉm cười, ăn nói khép nép như cũ.
“Mẹ nói này, phải trả đủ cả gốc lẫn lãi, không được thiếu đồng nào đâu đấy! Với cả, con ngoan ngoãn ở nhà mà dưỡng thai đi, đừng có mà chạy ngược chạy xuôi nữa. Nếu như đứa bé trong bụng con có vấn đề gì thì mẹ sẽ không tha cho con đâu!”
“Vâng thưa mẹ, con sẽ nghe theo lời mẹ ạ.”
“Được rồi, cứ thế đi, những chuyện khác con tự hiểu trong lòng là được.” Lâm Thanh Phượng chẳng buồn nhìn vào Tô Nhược Vân nữa, cứ thế đi thẳng lên lầu.
Mộ Dung Dịch nhìn Tô Nhược Vân: “Về phòng ngủ thôi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tô Nhược Vân thấp thỏm đi theo Mộ Dung Dịch về phòng ngủ của hai người.
Cô ta thật sự rất sợ rằng Mộ Dung Dịch sẽ ly hôn với mình, nhưng cô ta cũng biết rằng chuyện này sẽ không thể xảy ra, dù sao thì cô ta cũng đang mang thai con của anh ta.
May là cô ta đang mang thai, nếu không thì xong đời rồi.
Mộ Dung Dịch lấy một chiếc thẻ ra, để lên mặt bàn.
“Từ nay về sau mỗi tháng anh sẽ cho em năm mươi nghìn tiền sinh hoạt phí, tiền sẽ được gửi tự động vào thẻ này. Sau này em khiêm tốn một chút đi, dưỡng thai cho tốt.”
Giọng điệu của Mộ Dung Dịch cực kỳ lạnh lùng.