Chương 480
“Tôi biết cậu không dễ gì mới yêu được một người, thế này đi, đợi Lạc Ly quay về cậu hãy nói cho cô ta biết thân phận thực sự của cậu. Nếu Lạc Ly có thể chấp nhận được điều đó thì hãy coi như tôi chưa nói gì hết. Nếu cô ta không chấp nhận được, vậy thì cậu hãy ly hôn với cô ta và đến với Mạch Nhiên, thế nào?”
“…”
“Sớm muộn gì thì cậu cũng phải nói cho cô ta biết, đừng nói với tôi là cậu định giấu cô ta cả đời.”
Phải, anh có thể giấu được cô cả đời không?
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhận ra rằng anh vẫn luôn tự lừa mình dối người.
Anh và Tô Lạc Ly chẳng qua chỉ là có thể ở bên nhau thêm một ngày thì ở bên nhau thêm một ngày vậy.
“Mạch Nhiên biết được thân phận thật của cậu cũng không xa lánh cậu, còn nhiều lần vì cậu mà ngay cả mạng sống cũng chẳng tiếc. Nếu cậu phụ lòng cô ấy thì cậu thật sự không bằng loài cầm thú!”
Dạ Bân nghiến răng, vỗ mạnh hai cái lên vai Ôn Khanh Mộ.
“Cậu tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Y tá bước ra ngoài.
“Sếp Ôn, bệnh nhân không có trở ngại gì lớn, nhưng vì trước đây bị thiếu máu nên sau khi mất máu sẽ hơi khó chịu. Vết thương không sâu, cũng không có gì quá nghiêm trọng.”
“Tôi biết rồi.”
Dạ Bân không đi vào, chỉ có Ôn Khanh Mộ vào trong một mình.
Tiêu Mạch Nhiên đã tỉnh.
Vẻ mặt của Ôn Khanh Mộ rất nghiêm trọng, anh bước vào cũng không biết nên nói gì.
“A Khanh, anh đã đỡ hơn chưa?”
“Tôi ổn rồi.”
Tiêu Mạch Nhiên nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Ổn rồi thì tốt, em còn sợ không đủ máu.”
Mặc dù sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên trắng bệch, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn rất đẹp.
Ôn Khanh Mộ ngồi ở bên giường, cau mày lại.
“A Khanh, anh không cần cảm thấy áp lực đâu, em cam tâm tình nguyện làm vậy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn anh báo đáp em điều gì, chỉ cần anh không sao là được rồi.”
Ôn Khanh Mộ không đáp lời.
Giữa hai người họ dường như chẳng có gì để nói.
“A Khanh, em biết mình để Dạ Bân cho anh uống thuốc ngủ mà không bàn bạc trước với anh là không đúng, nhưng nếu không làm như vậy thì em cũng lo lắng… hi vọng anh đừng trách em.”
Giọng của Tiêu Mạch Nhiên yếu đuối và mỏng manh như tơ nhện, từng câu từng chữ đều đặt mình vào vị trí rất hèn mọn.
Ôn Khanh Mộ đang đấu tranh tâm lý.
Một người là người phụ nữ anh vô cùng yêu, một người là người phụ nữ đã hai lần vì anh mà đến mạng sống của mình cũng không thèm đếm xỉa.
“Mạch Nhiên, tôi rất biết ơn cô.”
Ôn Khanh Mộ nói.
Nụ cười trên mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức trở nên rạng rỡ hơn.
“Cái gì mà biết ơn với không biết ơn chứ, em cũng có làm gì đâu, anh tuyệt đối đừng có gánh nặng tâm lý, đều là em tự…”
“Nhưng…”