Chương 1308
Mục Nhiễm Tranh bỗng biến sắc: “Đừng nhắc đến cô ta được không? Khó khăn lắm tôi mới tìm được một nơi có thể không nhắc đến cô ta.”
Mấy hôm nay Mục Nhiễm Tranh sắp phiền muốn điên rồi.
Lê Thấm Thấm thấy sắc mặt Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm thì cũng không gặng hỏi nữa.
“Phải rồi, còn thứ này nữa.” Mục Nhiễm Tranh lấy bức tranh trước đó Lê Thấm Thấm vẽ ra, “Cô vẽ tiếp đi, tôi thấy rất đẹp.”
Lê Thấm Thấm nhìn tranh của mình, bĩu môi, có hơi không vui: “Bố tôi sắp đưa tôi ra nước ngoài rồi, mời cho tôi tận mấy giáo viên, người sau giỏi hơn người trước. Bố tôi còn nói với người ta, chỉ cần tôi không nghe lời thì tùy họ phạt tôi, anh xem tay tôi này.”
Lê Thấm Thấm giơ tay ra, lòng bàn tay sưng đỏ: “Tôi bị giáo viên tiếng Anh đánh, ra tay mạnh lắm! Bố tôi còn khen anh ta, không ngờ còn tăng lương cho anh ta nữa!”
Mục Nhiễm Tranh cầm lấy tay Lê Thấm Thấm, bàn tay nhỏ đỏ ửng trông rất đáng thương, anh cúi đầu thổi.
Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ bừng.
“Ai bảo trước đây cô không nghe lời, đây là nghiệp trước đây cô tạo đấy.”
Lê Thấm Thấm bĩu môi, tự biết mình đuối lý.
“Nhưng tôi thật sự không muốn ra nước ngoài, bây giờ tôi nói gì bố tôi cũng không tin, tôi nên làm thế nào bây giờ?”
Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ kỹ càng, chỉ vào bức tranh của Lê Thấm Thấm.
“Sở dĩ bố cô muốn đưa cô ra nước ngoài chẳng qua là cảm thấy cô ở trong nước không có gì để làm, nếu cô có thể lựa chọn con đường của mình rồi thành công thì sao?”
Lê Thấm Thấm nhìn hướng ngón tay của Mục Nhiễm Tranh: “Ý anh là vẽ à?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cô vẽ rất đẹp, cô tiếp tục vẽ, tôi sẽ giúp cô đóng lại thành tập, giúp cô xuất bản. Có lẽ cô nổi tiếng, trở thành họa sĩ rồi, ít nhiều thì bố cô cũng sẽ cảm thấy tự hào về cô, có thể đến lúc đó cô nói ông ấy sẽ lắng nghe.”
Lê Thấm Thấm lập tức búng tay: “Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra chứ! Mục Nhiễm Tranh, anh đúng là cứu tinh của tôi, nếu tôi thành công, nhất định tôi sẽ không quên ân tình của anh!”
Mục Nhiễm Tranh lại để Lê Thấm Thấm chơi với Táo một lúc rồi mới đưa Táo rời đi.
Sau khi về đến hoa viên Crystal, có vẻ tâm trạng của Mục Nhiễm Tranh rất tốt, anh bắt đầu giúp Lê Thấm Thấm liên hệ với công ty xuất bản.
“Alo, chào sếp Trương, tôi là Mục Nhiễm Tranh, còn nhớ tôi không? Lần trước anh giúp tôi xuất bản sách ảnh của tôi đấy. Là thế này, tôi có một người bạn, cô ấy vẽ truyện tranh, là kiểu truyện tranh xoa dịu tâm hồn, vẽ rất đẹp, anh xem thử có thể giúp cô ấy xuất bản được không?”
“Tiểu Chu, có phải đợt trước cậu quen với một người ở nhà xuất bản không? Cậu có thể hỏi giúp tôi không, tôi có một người bạn muốn xuất bản tập truyện tranh.”
“Anh Lương, em nhớ anh nói bây giờ anh đang làm việc ở nhà xuất bản, anh xem thử có thể giúp em xuất bản tập truyện tranh của bạn em được không?
…
Mục Nhiễm Tranh không ngờ chuyện lại phát triển không suôn sẻ đến vậy.
Dường như Lê Thấm Thấm có động lực nên ngày nào học xong cũng vẽ tranh, vẽ xong thì chụp ảnh gửi cho Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh xem mấy bức ảnh đó mà trong lòng cảm thấy không vui, bởi vì anh vẫn chưa tìm được nhà xuất bản đồng ý xuất bản tập truyện tranh của Lê Thấm Thấm.