Chương 1095
Dường như cư dân mạng thiên về ủng hộ Vương Vãn Hương, kiên quyết đòi nghiêm trị hung thủ giết người Tô Lạc Ly.
Khi mọi người cho rằng Tô Lạc Ly phải trả giá cho việc giết người thì hai ngày sau Tô Lạc Ly được thả ra.
“Quả nhiên có tiền có thể xui ma khiến quỷ, mới vào mấy ngày đã được thả ra!”
“Hãy trả lại công bằng! Dựa vào đâu mà bọn họ tốn tí tiền là có thể giải quyết xong một mạng người!”
Biết tin Tô Lạc Ly được thả ra, cư dân mạng càng nổi giận.
Nhưng tối hôm Tô Lạc Ly về nhà, trên Weibo chính thức của đồn cảnh sát đăng bài tuyên bố Tô Lạc Ly vô tội.
Sau đó tập đoàn Dark Reign và Quốc tế Tinh Hoàng đều tung ra chứng cứ.
Đó là một file ghi âm ghi lại cuộc đối thoại hoàn chỉnh của Tô Nhược Vân và Tô Lạc Ly, và cả lời Tô Nhược Vân nói rõ muốn giá họa cho Tô Lạc Ly.
Câu chuyện lập tức thay đổi theo chiều ngược lại.
Lúc giới thiệu file ghi âm hai bên còn nói, đây vốn là một file video, nhưng bởi vì Tô Nhược Vân đã qua đời, họ không muốn cho mọi người xem hiện trường vụ án nên đã xuất thành file ghi âm.
Tô Lạc Ly cũng đăng Weibo nói: “Tôi đã từng đề nghị khi con cô ta chào đời sẽ giúp cô ta nuôi con, dù sao đứa bé cũng vô tội, nhưng tôi không ngờ cô ta lại đi vào con đường này, thật sự quá ngu ngốc, tôi sẽ an táng cô ta tử tế, cũng sẽ chăm sóc tốt mẹ của cô ta, câu chuyện chỉ có thế thôi.”
Mọi người lại thi nhau xin lỗi Tô Lạc Ly, khen ngợi Tô Lạc Ly lương thiện rộng lượng.
Tô Lạc Ly nói được làm được, cô tìm một ngôi mộ tốt an táng Tô Nhược Vân rồi đưa Vương Vãn Hương về quê, phái người chăm sóc tốt bà ta.
Mọi chuyện coi như kết thúc.
Tô Lạc Ly đến bệnh viện, Chung Vũ Lăng bí mật đưa Tô Lạc Ly đến một căn phòng.
Trong lồng ấp trẻ sơ sinh trong suốt, một cậu bé da thịt đỏ hỏn đang nằm bên trong.
Cậu bé thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức Tô Lạc Ly không dám chạm vào.
Đây chính con trai của Tô Nhược Vân.
Con trai của cô ta chưa chết.
“Mợ chủ, các chỉ tiêu của cậu bé này đều ổn định, chỉ là thiếu hụt dinh dưỡng nên cơ thể hơi nhỏ một chút, nhưng sinh non bảy tháng được như vậy đã là khá lắm rồi, có lẽ cậu bé còn phải ở trong lồng ấp một thời gian.”
Nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ vừa chào đời, trong lòng ai cũng cảm nhận được hi vọng.
“May mà ngày đó trong bệnh viện có một sản phụ bị thai lưu, người nhà cảm thấy xúi quẩy nên đã ném cái thai chết đi rồi rời khỏi bệnh viện.” Chung Vũ Lăng giải thích.
“Cám ơn bác sĩ Chung, chuyện này có những ai biết vậy.”
“Tôi bế thẳng đứa bé đến lồng ấp, sau đó nói với mọi người nó đã chết, cho nên chỉ có mình tôi biết.”
“Số người biết càng ít càng tốt, như vậy cũng tốt cho đứa bé.” Tô Lạc Ly nhìn đứa bé trong lồng ấp với vẻ hiền từ.
“Mợ chủ, có một việc tôi vẫn chưa nói cho mợ biết.” Chung Vũ Lăng suy đi nghĩ lại rồi nói.
“Có chuyện gì bà cứ nói đi, bác sĩ Chung, chúng ta đã thân như vậy rồi mà.”