Chương 1111
“Đó là do anh cắn, là một dấu răng. Có một lần anh với Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bân leo núi, cuối cùng bị kẹt trên núi. Trên núi có sói, trong lúc đấu với sói anh bị thương chảy rất nhiều máu, nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Mạch Nhiên đã cứu anh, cũng chính hôm đó cô ta biết được thân phận thật sự của anh.”
“Sau này vẫn còn một lần nhỉ?” Tô Lạc Ly đoán.
“Phải, còn có một lần, là sau khi truyền máu cho Kiêm Mặc, cũng là cô ta và Dạ Bân cho anh uống thuốc ngủ, sau đó cô ta dùng máu của mình để cứu anh.”
Lần này là Tô Lạc Ly đoán được.
“Cô ta là ân nhân cứu mạng anh, Ly Ly, anh không thể nào ra tay với cô ta được. Anh biết người hại em, anh nên khiến họ chết không có đất chôn, nhưng cô ta…”
“Em hiểu, anh không cần cảm thấy có lỗi với em, cô ta là ân nhân cứu mạng anh, vậy thì cũng là ân nhân cứu mạng em.”
Lời của Tô Lạc Ly khiến Ôn Khanh Mộ rất mừng, anh đưa tay véo mặt Tô Lạc Ly.
“Sao người phụ nữ của anh lại tốt như vậy nhỉ?”
“Biết em tốt thì sau này đừng có phát điên ở nhà nữa! Chẳng ra cái gì cả, ngay cả anh trai anh cũng cười anh đấy!”
“Đồ FA như anh ấy thì có tư cách gì mà cười anh chứ!”
Mắt Ôn Khanh Mộ trở nên xấu xa.
Anh kéo Tô Lạc Ly thật mạnh, kéo thẳng vào bồn tắm.
“Ai da! Anh phiền chết đi được! Làm người em ướt hết rồi!” Tô Lạc Ly vừa định trèo ra đã bị Ôn Khanh Mộ kéo lại.
“Vậy chẳng phải vừa hay sao? Lâu lắm rồi chúng ta không làm trong bồn tắm!”
Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng: “Anh muốn em, bà xã.”
Nụ hôn nóng bỏng khuấy động hơi nóng trong bồn tắm, nhiệt độ dần tăng lên.
Sáng hôm sau thức dậy, Tô Lạc Ly cảm thấy người mình như muốn rời ra thành từng khúc!
Bồn tắm cứng như thế khiến khắp người cô đau nhức!
Khi Tô Lạc Ly đang thầm mắng Ôn Khanh Mộ trong lòng thì khuôn mặt đẹp trai kia đã phóng đại trước mắt cô.
“Em còn chưa chịu rời giường à? Sâu lười! Tam Tam dậy rồi đấy!”
Tô Lạc Ly híp mắt liếc Ôn Khanh Mộ: “Còn không phải tại anh? Sau này không được làm trong bồn tắm nữa! Đau muốn chết!”
“Được rồi, được rồi, lần sau không làm trong bồn tắm nữa, làm ngoài ban công nhé? Bàn trang điểm cũng được, bể bơi cũng được, ở đó có nước lại còn rộng!”
“Đồ xấu xa!” Tô Lạc Ly đưa tay bịt miệng Ôn Khanh Mộ lại để anh không nói linh tinh nữa!
“Nếu em không dậy thì anh ngủ với em thêm lát nữa.” Ôn Khanh Mộ lại chui vào chăn.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
“Không! Biết em sắp đóng máy nên anh đã làm việc trước, vừa hay được ở nhà vài hôm.”
Tô Lạc Ly chớp đôi mắt to: “Em… Hôm nay em định đến nhà Tiêu Mạch Nhiên.”
Nụ cười trên mặt Ôn Khanh Mộ lập tức cứng đờ: “Em đi tìm cô ta làm gì? Nhỡ cô ta hại em thì sao?”
“Không, chị ta không phải người như vậy.”