Chương 1383
Cô cũng không biết vì sao lại phủ nhận rằng mình quen anh, hơn nửa năm qua có lẽ lòng cô đã nguội lạnh.
Lê Thấm Thấm và bạn học của mình vừa nói vừa cười rời khỏi nơi này.
Hôm nay cô hẹn các bạn học cùng đi thư viện trung tâm thành phố, sau khi đến nước Anh cô như biến thành một người khác, cô rất cố gắng hòa nhập với môi trường sống nơi đây, cũng rất nỗ lực học tập.
Mấy bạn học đứng ở bến xe chờ xe, Lê Thấm Thấm nhìn ra sau với vẻ bất an, mọi người trò chuyện đôi câu nhưng Lê Thấm Thấm không quan tâm lắm.
Trong đầu cô toàn là hình ảnh của Mục Nhiễm Tranh, cô từng nghĩ vô số lần, có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó cô sẽ gặp được anh, nhưng khi gặp được rồi, cô không ngờ mình lại chạy trốn.
Cứ chạy trốn như vậy thật sao?
Lê Thấm Thấm cảm giác nhịp tim mình đập nhanh như trống bỏi.
“Xe tới rồi!” Một bạn học nói bằng tiếng Anh.
Vào thời khắc ấy Lê Thấm Thấm bỗng ý thức được điều gì đó, “Xin lỗi, hôm nay tớ có chuyện rất quan trọng, các cậu đi trước đi!”
Nói xong Lê Thấm Thấm ôm sách chạy điên cuồng về phía sau, mấy người bạn học của cô đưa mắt nhìn nhau, nhưng bởi vì xe đã tới nên họ đành lên xe.
Lê Thấm Thấm chạy về cổng trường nhưng đã không thấy bóng dáng của Mục Nhiễm Tranh.
Cô tìm mấy vòng quanh trường nhưng không thấy Mục Nhiễm Tranh.
Anh làm gì ở đây? Vì sao anh lại tới đây?
Trong đầu Lê Thấm Thấm có một đống câu hỏi, hay là người ban nãy cô nhìn thấy không phải là Mục Nhiễm Tranh?
Chẳng lẽ bỏ qua lần này sẽ không còn gặp lại anh nữa sao?
“Em đang tìm anh sao?” Một giọng nói trầm ấm từ sau lưng cô vọng tới.
Lê Thấm Thấm chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy bóng dáng ban nãy.
Mục Nhiễm Tranh cười nhạt chỉ vào quán cà phê bên đường nói: “Anh uống cà phê ở quán cà phê bên đường.”
Thực ra bởi vì quán cà phê này đối diện cổng trường nên anh đã ngồi chờ ở đây ba ngày rồi.
Lê Thấm Thấm không nói gì mà móc điện thoại từ trong túi, cô loay hoay một hồi lâu.
Mục Nhiễm Tranh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, anh không biết cô muốn làm gì.
Cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng tìm được trang kia, cô cầm điện thoại lên chìa màn hình ra trước mặt Mục Nhiễm Tranh.
“Vì sao em gọi điện cho anh mà anh không nghe?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy nhật ký cuộc gọi trên màn hình, trên đó hiển thị cuộc gọi đến cho anh.
Khi nhìn thấy thời gian là ngày đó thì Mục Nhiễm Tranh sững sờ mấy giây.
Anh sẽ không bao giờ quên ngày đó, cái ngày mà anh trải qua kiếp nạn sinh tử, đi từ cõi chết trở về, cũng chính ngày hôm đó anh gặp tai nạn giao thông.
Cũng bởi vì muốn nhận cuộc điện thoại này nên anh mới gặp tai nạn.
Bởi vì tình hình lúc ấy khẩn cấp, anh còn chưa thấy rõ là ai gọi thì đã xảy ra tai nạn.
Vẻ mặt Lê Thấm Thấm vô cùng nghiêm túc, đây là khúc mắc trong lòng cô.
“Có lẽ ngày đó anh đang bận, với cả đây là số nước ngoài nên không nghe.”